“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1351

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếp theo là phân nhóm.  Có tổng cộng tám nhóm, mỗi nhóm có bốn người đủ điều kiện vào vòng sau, còn làm sao để được vào vòng sau thì quy tắc rất đơn giản. Dù một nhóm có bao nhiêu người, cứ hai người luân phiên giao đấu cho đến khi chỉ còn lại bốn người cuối cùng, thua một trận là bị loại luôn.  Chẳng mấy chốc đã có kết quả phân nhóm, không biết là vô tình hay cố ý, bảy công tử đều được phân vào các nhóm khác nhau.  Những thiên kiêu trong bảng Tân Tú khác như Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y cũng không được xếp vào một nhóm.  Cũng chẳng có gì bất ngờ, dù sao những người này đều có thể coi là tuyển thủ hạt giống, nếu gặp nhau sớm rồi bị loại thì thật đáng tiếc.  “Tám nhóm!”  Lạc Dư Hàng của Vân Tiêu Kiếm Các nhướng mày, hắn ta phát hiện trong danh sách tám nhóm không có tên của công tử.  Trong tám công tử có Lưu Thương bỏ quyền tham gia, như vậy chắc chắn sẽ có một tổ không có cao thủ cấp công tử.  Đáy mắt Lạc Dư Hàng thoáng nét vui mừng, như vậy xem ra, hắn ta chắc chắn sẽ được tham gia vào vòng kế tiếp mà không có gì bất ngờ.  Khi hắn ta tiếp tục nhìn xuống phía dưới liền thấy được một cái tên quen thuộc lọt vào tầm mắt.  Lâm Nhất, Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các!  Công tử Dạ hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi cười nói: “Vậy là như ý nguyện của ngươi rồi, người này thực sự được phân vào chung một tổ với ngươi”.  “Hay lắm! Cứ để cho thằng nhóc này trở thành viên đá lót chân cho ngươi đi, chà đạp chút uy phong của Lăng Tiêu Kiếm Các. Danh hiệu đệ nhất kiếm Tông ở Đế Quốc Đại Tần nên nhường lại cho Vân Tiêu Kiếm Các của chúng ta từ lâu rồi”.  Trưởng lão của Vân Tiêu Kiếm Các nhìn danh sách chia tổ này, sắc mặt đều cực kỳ âm hiểm nói.  Ân oán của hai đại Kiếm Các đã tồn tại từ lâu, chẳng qua khoảng cách quá xa nên ngày thường gần như chẳng xảy ra va chạm.  Nhưng đến với võ đài của Long Môn tranh tài này, khó tránh được việc đào lại chuyện xưa.  Dù gì, có nằm mơ thì Vân Tiêu Kiếm Các cũng mong lấy lại được danh hiệu đệ nhất kiếm Tông này.  “Vẫn còn may, không gặp phải Tần Vũ ngay vòng đầu tiên”.  Ở bên khác, Lạc Phong sau khi nhìn thấy danh sách chia tổ của Lâm Nhất thì bật cười, chẳng qua ngay sau đó lại thở dài: “Kỳ thực, ngươi không nên đến”.  “Nhưng ta rốt cuộc vẫn đến rồi”.  Lâm Nhất cười cười, nhìn thẳng Lạc Phong bình tĩnh nói.  Lạc Phong nhìn nụ cười trên gương mặt thiếu niên mà ngẩn ra, hình như trên người thiếu niên này nhiều thêm thứ gì đó. Thấp thoáng lại khiến ông ấy nhìn không thấu.  Hồng hộc!  Nhưng ông ấy chưa kịp cất lời hỏi, giữa không trung liền xuất hiện mấy vị lão giả, mỗi người đều từ từ đáp xuống trên tám chiến đài.  Tám vị lão giả, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Không hề nghi ngờ, đây chính là tám trọng tài của Long Môn tranh tài lần này.  “Sắp bắt đầu rồi!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếp theo là phân nhóm.  Có tổng cộng tám nhóm, mỗi nhóm có bốn người đủ điều kiện vào vòng sau, còn làm sao để được vào vòng sau thì quy tắc rất đơn giản. Dù một nhóm có bao nhiêu người, cứ hai người luân phiên giao đấu cho đến khi chỉ còn lại bốn người cuối cùng, thua một trận là bị loại luôn.  Chẳng mấy chốc đã có kết quả phân nhóm, không biết là vô tình hay cố ý, bảy công tử đều được phân vào các nhóm khác nhau.  Những thiên kiêu trong bảng Tân Tú khác như Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y cũng không được xếp vào một nhóm.  Cũng chẳng có gì bất ngờ, dù sao những người này đều có thể coi là tuyển thủ hạt giống, nếu gặp nhau sớm rồi bị loại thì thật đáng tiếc.  “Tám nhóm!”  Lạc Dư Hàng của Vân Tiêu Kiếm Các nhướng mày, hắn ta phát hiện trong danh sách tám nhóm không có tên của công tử.  Trong tám công tử có Lưu Thương bỏ quyền tham gia, như vậy chắc chắn sẽ có một tổ không có cao thủ cấp công tử.  Đáy mắt Lạc Dư Hàng thoáng nét vui mừng, như vậy xem ra, hắn ta chắc chắn sẽ được tham gia vào vòng kế tiếp mà không có gì bất ngờ.  Khi hắn ta tiếp tục nhìn xuống phía dưới liền thấy được một cái tên quen thuộc lọt vào tầm mắt.  Lâm Nhất, Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các!  Công tử Dạ hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi cười nói: “Vậy là như ý nguyện của ngươi rồi, người này thực sự được phân vào chung một tổ với ngươi”.  “Hay lắm! Cứ để cho thằng nhóc này trở thành viên đá lót chân cho ngươi đi, chà đạp chút uy phong của Lăng Tiêu Kiếm Các. Danh hiệu đệ nhất kiếm Tông ở Đế Quốc Đại Tần nên nhường lại cho Vân Tiêu Kiếm Các của chúng ta từ lâu rồi”.  Trưởng lão của Vân Tiêu Kiếm Các nhìn danh sách chia tổ này, sắc mặt đều cực kỳ âm hiểm nói.  Ân oán của hai đại Kiếm Các đã tồn tại từ lâu, chẳng qua khoảng cách quá xa nên ngày thường gần như chẳng xảy ra va chạm.  Nhưng đến với võ đài của Long Môn tranh tài này, khó tránh được việc đào lại chuyện xưa.  Dù gì, có nằm mơ thì Vân Tiêu Kiếm Các cũng mong lấy lại được danh hiệu đệ nhất kiếm Tông này.  “Vẫn còn may, không gặp phải Tần Vũ ngay vòng đầu tiên”.  Ở bên khác, Lạc Phong sau khi nhìn thấy danh sách chia tổ của Lâm Nhất thì bật cười, chẳng qua ngay sau đó lại thở dài: “Kỳ thực, ngươi không nên đến”.  “Nhưng ta rốt cuộc vẫn đến rồi”.  Lâm Nhất cười cười, nhìn thẳng Lạc Phong bình tĩnh nói.  Lạc Phong nhìn nụ cười trên gương mặt thiếu niên mà ngẩn ra, hình như trên người thiếu niên này nhiều thêm thứ gì đó. Thấp thoáng lại khiến ông ấy nhìn không thấu.  Hồng hộc!  Nhưng ông ấy chưa kịp cất lời hỏi, giữa không trung liền xuất hiện mấy vị lão giả, mỗi người đều từ từ đáp xuống trên tám chiến đài.  Tám vị lão giả, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Không hề nghi ngờ, đây chính là tám trọng tài của Long Môn tranh tài lần này.  “Sắp bắt đầu rồi!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếp theo là phân nhóm.  Có tổng cộng tám nhóm, mỗi nhóm có bốn người đủ điều kiện vào vòng sau, còn làm sao để được vào vòng sau thì quy tắc rất đơn giản. Dù một nhóm có bao nhiêu người, cứ hai người luân phiên giao đấu cho đến khi chỉ còn lại bốn người cuối cùng, thua một trận là bị loại luôn.  Chẳng mấy chốc đã có kết quả phân nhóm, không biết là vô tình hay cố ý, bảy công tử đều được phân vào các nhóm khác nhau.  Những thiên kiêu trong bảng Tân Tú khác như Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y cũng không được xếp vào một nhóm.  Cũng chẳng có gì bất ngờ, dù sao những người này đều có thể coi là tuyển thủ hạt giống, nếu gặp nhau sớm rồi bị loại thì thật đáng tiếc.  “Tám nhóm!”  Lạc Dư Hàng của Vân Tiêu Kiếm Các nhướng mày, hắn ta phát hiện trong danh sách tám nhóm không có tên của công tử.  Trong tám công tử có Lưu Thương bỏ quyền tham gia, như vậy chắc chắn sẽ có một tổ không có cao thủ cấp công tử.  Đáy mắt Lạc Dư Hàng thoáng nét vui mừng, như vậy xem ra, hắn ta chắc chắn sẽ được tham gia vào vòng kế tiếp mà không có gì bất ngờ.  Khi hắn ta tiếp tục nhìn xuống phía dưới liền thấy được một cái tên quen thuộc lọt vào tầm mắt.  Lâm Nhất, Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các!  Công tử Dạ hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi cười nói: “Vậy là như ý nguyện của ngươi rồi, người này thực sự được phân vào chung một tổ với ngươi”.  “Hay lắm! Cứ để cho thằng nhóc này trở thành viên đá lót chân cho ngươi đi, chà đạp chút uy phong của Lăng Tiêu Kiếm Các. Danh hiệu đệ nhất kiếm Tông ở Đế Quốc Đại Tần nên nhường lại cho Vân Tiêu Kiếm Các của chúng ta từ lâu rồi”.  Trưởng lão của Vân Tiêu Kiếm Các nhìn danh sách chia tổ này, sắc mặt đều cực kỳ âm hiểm nói.  Ân oán của hai đại Kiếm Các đã tồn tại từ lâu, chẳng qua khoảng cách quá xa nên ngày thường gần như chẳng xảy ra va chạm.  Nhưng đến với võ đài của Long Môn tranh tài này, khó tránh được việc đào lại chuyện xưa.  Dù gì, có nằm mơ thì Vân Tiêu Kiếm Các cũng mong lấy lại được danh hiệu đệ nhất kiếm Tông này.  “Vẫn còn may, không gặp phải Tần Vũ ngay vòng đầu tiên”.  Ở bên khác, Lạc Phong sau khi nhìn thấy danh sách chia tổ của Lâm Nhất thì bật cười, chẳng qua ngay sau đó lại thở dài: “Kỳ thực, ngươi không nên đến”.  “Nhưng ta rốt cuộc vẫn đến rồi”.  Lâm Nhất cười cười, nhìn thẳng Lạc Phong bình tĩnh nói.  Lạc Phong nhìn nụ cười trên gương mặt thiếu niên mà ngẩn ra, hình như trên người thiếu niên này nhiều thêm thứ gì đó. Thấp thoáng lại khiến ông ấy nhìn không thấu.  Hồng hộc!  Nhưng ông ấy chưa kịp cất lời hỏi, giữa không trung liền xuất hiện mấy vị lão giả, mỗi người đều từ từ đáp xuống trên tám chiến đài.  Tám vị lão giả, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Không hề nghi ngờ, đây chính là tám trọng tài của Long Môn tranh tài lần này.  “Sắp bắt đầu rồi!” 

Chương 1351