“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1357
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiếm mang màu tím tựa như vầng Hạo Nguyệt đang thầm lặng chém tới. Rắc! Máu tươi văng tung toé, bức tranh tan nát người cũng tắt thở. Giữa không trung, kèm theo bức tranh vỡ nát, Lạc Dư Hàng bị đánh văng ra ngoài, phần ngực cùng với xương sườn bị kiếm mang đồng thời chém đứt. Ba năm quả thực quá lâu… Một kiếm này chỉ tranh trong thoáng chốc. Một kiếm, chỉ tranh hạng nhất! Táng Hoa tra lại vào vỏ, trên chiến đài thứ tám, duy chỉ có thiếu niên áo xanh với sống lưng thẳng tắp đứng đó. Lâm Nhất ra tay dù muộn nhưng lại giành chiến thắng rất nhanh. Đợi khi hắn thực sự rút kiếm, chỉ với một kiếm, một kiếm mà thôi đã dứt khoát, gọn gàng gi ết chết Lạc Dư Hàng. Võ giả của Đế Quốc bốn phương ngồi xem trận chiến đều ngây ra hoảng hốt. Chỉ dùng một kiếm đã gi ết chết Lạc Dư Hàng hạng năm trong bảng Tân Tú, cái này… rốt cuộc là làm thế nào được vậy? Đợi khi ta rút kiếm, thì ngươi không còn cơ hội để nhận thua nữa. Lời của Lạc Dư Hàng ngông cuồng hống hách, không coi ai ra gì như vẫn còn vang lên bên tai. Nhưng đợi đến khi Lâm Nhất rút kiếm thì hắn ta đã trở thành người chết. Không thể không nói, thực sự là một sự châm chọc quá lớn. Trong đôi mắt của trọng tài trên chiến đài thứ tám thoáng vẻ bàng hoàng, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, Thất Huyền Bộ của ngươi đã tu luyện đến Hoá Cảnh rồi sao?” “Coi như là vậy đi”. Lâm Nhất không hề né tránh mà nói ra sự thật. Trong lòng trọng tài bỗng cực kỳ chấn động, một bước thành tranh, Thất Huyền Bộ của Lăng Tiêu Kiếm Các thực sự đã được hắn tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hoá. Trong thời kỳ võ đạo Thịnh thế hoàng kim thượng cổ, có thánh nhân đuổi theo mặt trời, học hỏi dấu chân Kim Ô sau đó diễn hoá thành Trục Nhật Thần Quyết. Thời gian dần trôi, thần quyết bị thất truyền, chỉ còn lưu lại thần quyết dở dang. Nhưng chỉ dở dang như vậy mà người đời sau đã tiến hoá nó trở thành rất nhiều thân pháp khác nhau, Thất Huyền Bộ chính là một phần trong đó. Phẩm cấp thân pháp mặc dù chỉ là Huyền cấp siêu phẩm, nhưng lại có thể so sánh thậm chí là vượt xa so với thân pháp Linh cấp, yêu cầu ngộ tính cực cao. Đừng nói đại thành, có thể đạt đến tiểu thành đã rất ít.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiếm mang màu tím tựa như vầng Hạo Nguyệt đang thầm lặng chém tới. Rắc! Máu tươi văng tung toé, bức tranh tan nát người cũng tắt thở. Giữa không trung, kèm theo bức tranh vỡ nát, Lạc Dư Hàng bị đánh văng ra ngoài, phần ngực cùng với xương sườn bị kiếm mang đồng thời chém đứt. Ba năm quả thực quá lâu… Một kiếm này chỉ tranh trong thoáng chốc. Một kiếm, chỉ tranh hạng nhất! Táng Hoa tra lại vào vỏ, trên chiến đài thứ tám, duy chỉ có thiếu niên áo xanh với sống lưng thẳng tắp đứng đó. Lâm Nhất ra tay dù muộn nhưng lại giành chiến thắng rất nhanh. Đợi khi hắn thực sự rút kiếm, chỉ với một kiếm, một kiếm mà thôi đã dứt khoát, gọn gàng gi ết chết Lạc Dư Hàng. Võ giả của Đế Quốc bốn phương ngồi xem trận chiến đều ngây ra hoảng hốt. Chỉ dùng một kiếm đã gi ết chết Lạc Dư Hàng hạng năm trong bảng Tân Tú, cái này… rốt cuộc là làm thế nào được vậy? Đợi khi ta rút kiếm, thì ngươi không còn cơ hội để nhận thua nữa. Lời của Lạc Dư Hàng ngông cuồng hống hách, không coi ai ra gì như vẫn còn vang lên bên tai. Nhưng đợi đến khi Lâm Nhất rút kiếm thì hắn ta đã trở thành người chết. Không thể không nói, thực sự là một sự châm chọc quá lớn. Trong đôi mắt của trọng tài trên chiến đài thứ tám thoáng vẻ bàng hoàng, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, Thất Huyền Bộ của ngươi đã tu luyện đến Hoá Cảnh rồi sao?” “Coi như là vậy đi”. Lâm Nhất không hề né tránh mà nói ra sự thật. Trong lòng trọng tài bỗng cực kỳ chấn động, một bước thành tranh, Thất Huyền Bộ của Lăng Tiêu Kiếm Các thực sự đã được hắn tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hoá. Trong thời kỳ võ đạo Thịnh thế hoàng kim thượng cổ, có thánh nhân đuổi theo mặt trời, học hỏi dấu chân Kim Ô sau đó diễn hoá thành Trục Nhật Thần Quyết. Thời gian dần trôi, thần quyết bị thất truyền, chỉ còn lưu lại thần quyết dở dang. Nhưng chỉ dở dang như vậy mà người đời sau đã tiến hoá nó trở thành rất nhiều thân pháp khác nhau, Thất Huyền Bộ chính là một phần trong đó. Phẩm cấp thân pháp mặc dù chỉ là Huyền cấp siêu phẩm, nhưng lại có thể so sánh thậm chí là vượt xa so với thân pháp Linh cấp, yêu cầu ngộ tính cực cao. Đừng nói đại thành, có thể đạt đến tiểu thành đã rất ít.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiếm mang màu tím tựa như vầng Hạo Nguyệt đang thầm lặng chém tới. Rắc! Máu tươi văng tung toé, bức tranh tan nát người cũng tắt thở. Giữa không trung, kèm theo bức tranh vỡ nát, Lạc Dư Hàng bị đánh văng ra ngoài, phần ngực cùng với xương sườn bị kiếm mang đồng thời chém đứt. Ba năm quả thực quá lâu… Một kiếm này chỉ tranh trong thoáng chốc. Một kiếm, chỉ tranh hạng nhất! Táng Hoa tra lại vào vỏ, trên chiến đài thứ tám, duy chỉ có thiếu niên áo xanh với sống lưng thẳng tắp đứng đó. Lâm Nhất ra tay dù muộn nhưng lại giành chiến thắng rất nhanh. Đợi khi hắn thực sự rút kiếm, chỉ với một kiếm, một kiếm mà thôi đã dứt khoát, gọn gàng gi ết chết Lạc Dư Hàng. Võ giả của Đế Quốc bốn phương ngồi xem trận chiến đều ngây ra hoảng hốt. Chỉ dùng một kiếm đã gi ết chết Lạc Dư Hàng hạng năm trong bảng Tân Tú, cái này… rốt cuộc là làm thế nào được vậy? Đợi khi ta rút kiếm, thì ngươi không còn cơ hội để nhận thua nữa. Lời của Lạc Dư Hàng ngông cuồng hống hách, không coi ai ra gì như vẫn còn vang lên bên tai. Nhưng đợi đến khi Lâm Nhất rút kiếm thì hắn ta đã trở thành người chết. Không thể không nói, thực sự là một sự châm chọc quá lớn. Trong đôi mắt của trọng tài trên chiến đài thứ tám thoáng vẻ bàng hoàng, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, Thất Huyền Bộ của ngươi đã tu luyện đến Hoá Cảnh rồi sao?” “Coi như là vậy đi”. Lâm Nhất không hề né tránh mà nói ra sự thật. Trong lòng trọng tài bỗng cực kỳ chấn động, một bước thành tranh, Thất Huyền Bộ của Lăng Tiêu Kiếm Các thực sự đã được hắn tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hoá. Trong thời kỳ võ đạo Thịnh thế hoàng kim thượng cổ, có thánh nhân đuổi theo mặt trời, học hỏi dấu chân Kim Ô sau đó diễn hoá thành Trục Nhật Thần Quyết. Thời gian dần trôi, thần quyết bị thất truyền, chỉ còn lưu lại thần quyết dở dang. Nhưng chỉ dở dang như vậy mà người đời sau đã tiến hoá nó trở thành rất nhiều thân pháp khác nhau, Thất Huyền Bộ chính là một phần trong đó. Phẩm cấp thân pháp mặc dù chỉ là Huyền cấp siêu phẩm, nhưng lại có thể so sánh thậm chí là vượt xa so với thân pháp Linh cấp, yêu cầu ngộ tính cực cao. Đừng nói đại thành, có thể đạt đến tiểu thành đã rất ít.