“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1359

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng hận!”  Lời nói không chút nể mặt của Lâm Nhất khiến cho hai mắt công tử Dạ bùng lên lửa giận hừng hực, hắn ta lạnh lùng nói.  “Sẵn sàng nghênh đón bất cứ lúc nào!”  Nhưng không ngờ Lâm Nhất lại chẳng chút sợ hãi, trước khi đi còn nhẹ giọng bỏ lại câu này.  Ngông cuồng thật!  Khán giả tứ phía trên quảng trường Long Môn đều kinh ngạc, sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sau khi trận đại chiến kết thúc còn có một màn thú vị thế này.  Trước sự uy hiếp của công tử, Lâm Nhất không hề có ý định rút lui, ngược lại còn thẳng thừng đối đầu, không chút nhượng bộ.  Cuộc so tài vẫn tiếp tục diễn ra.  Các đối thủ từ nhiều thế lực khác nhau ở Đại Tần đế quốc được chia thành tám nhóm, luân phiên chiến đấu, kẻ thua cuộc sẽ bị loại. Phải tìm ra được bốn người vào vòng trong ở mỗi nhóm trong một ngày.  Chỉ ba mươi hai người vào vòng trong mới có tư cách cạnh tranh tám vị trí đứng đầu.  Các trận chiến của từng nhóm diễn ra gọn nhẹ mà gay cấn, cực kỳ hấp dẫn.  Lâm Nhất âm thầm quan sát, phát hiện thực lực của mỗi nhóm khá đều, ngoại trừ bảy công tử.  Các cao thủ hàng đầu khác cũng được phân đều trong tám nhóm, không có tình trạng cao thủ tập trung trong cùng một nhóm.  Sau khi quan sát trận chiến của các nhóm khác một lúc, Lâm Nhất tập trung sự chú ý vào chiến đài thứ tám.  Trong tám nhóm có ba người thực lực tương đối mạnh, đó là Huyền Thiên Tông, Vương Kiệt của Thần Sách Doanh và Tào Tử Âm của Tần Thiên học phủ.  Ba người họ đều có tu vi Huyền Võ tầng thứ mười đỉnh phong, thậm chí có thể còn cất giấu quân bài khác nữa.  Thực lực của họ chắc chắn không thấp hơn Lạc Dư Hàng.  Đương nhiên không loại trừ khả năng còn có hắc mã khác đang ẩn náu trong nhóm thứ tám nữa.  “Nhóm thứ tám, Lâm Nhất đấu với La Ẩn!”  Nghe thấy trọng tài gọi tên mình, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, chỉ vài cái nhún chân hắn đã vững vàng đứng trên chiến đài.  Cảnh giới tu vi của La Ẩn chỉ có Huyền Võ tầng thứ chín, không hề nổi bật trong tám nhóm, hoàn toàn không thể so sánh với Lạc Dư Hàng.  Khi nhìn thấy Lâm Nhất trên chiến đài, trong mắt hắn ta loé lên một tia quyết đoán.  Từ lúc tự đoạn huyền mạch, đến giờ lại một kiếm giết được Lạc Dư Hàng, cuộc đời đối thủ của hắn ta có thể nói là kỳ tích.  Bây giờ hắn đang ở tình thế chiến thắng, khí thế bừng bừng.  Nhưng dù thế nào đi nữa, đã đến rồi thì phải dốc hết sức liều một lần thôi.  “Đắc tội rồi”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng hận!”  Lời nói không chút nể mặt của Lâm Nhất khiến cho hai mắt công tử Dạ bùng lên lửa giận hừng hực, hắn ta lạnh lùng nói.  “Sẵn sàng nghênh đón bất cứ lúc nào!”  Nhưng không ngờ Lâm Nhất lại chẳng chút sợ hãi, trước khi đi còn nhẹ giọng bỏ lại câu này.  Ngông cuồng thật!  Khán giả tứ phía trên quảng trường Long Môn đều kinh ngạc, sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sau khi trận đại chiến kết thúc còn có một màn thú vị thế này.  Trước sự uy hiếp của công tử, Lâm Nhất không hề có ý định rút lui, ngược lại còn thẳng thừng đối đầu, không chút nhượng bộ.  Cuộc so tài vẫn tiếp tục diễn ra.  Các đối thủ từ nhiều thế lực khác nhau ở Đại Tần đế quốc được chia thành tám nhóm, luân phiên chiến đấu, kẻ thua cuộc sẽ bị loại. Phải tìm ra được bốn người vào vòng trong ở mỗi nhóm trong một ngày.  Chỉ ba mươi hai người vào vòng trong mới có tư cách cạnh tranh tám vị trí đứng đầu.  Các trận chiến của từng nhóm diễn ra gọn nhẹ mà gay cấn, cực kỳ hấp dẫn.  Lâm Nhất âm thầm quan sát, phát hiện thực lực của mỗi nhóm khá đều, ngoại trừ bảy công tử.  Các cao thủ hàng đầu khác cũng được phân đều trong tám nhóm, không có tình trạng cao thủ tập trung trong cùng một nhóm.  Sau khi quan sát trận chiến của các nhóm khác một lúc, Lâm Nhất tập trung sự chú ý vào chiến đài thứ tám.  Trong tám nhóm có ba người thực lực tương đối mạnh, đó là Huyền Thiên Tông, Vương Kiệt của Thần Sách Doanh và Tào Tử Âm của Tần Thiên học phủ.  Ba người họ đều có tu vi Huyền Võ tầng thứ mười đỉnh phong, thậm chí có thể còn cất giấu quân bài khác nữa.  Thực lực của họ chắc chắn không thấp hơn Lạc Dư Hàng.  Đương nhiên không loại trừ khả năng còn có hắc mã khác đang ẩn náu trong nhóm thứ tám nữa.  “Nhóm thứ tám, Lâm Nhất đấu với La Ẩn!”  Nghe thấy trọng tài gọi tên mình, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, chỉ vài cái nhún chân hắn đã vững vàng đứng trên chiến đài.  Cảnh giới tu vi của La Ẩn chỉ có Huyền Võ tầng thứ chín, không hề nổi bật trong tám nhóm, hoàn toàn không thể so sánh với Lạc Dư Hàng.  Khi nhìn thấy Lâm Nhất trên chiến đài, trong mắt hắn ta loé lên một tia quyết đoán.  Từ lúc tự đoạn huyền mạch, đến giờ lại một kiếm giết được Lạc Dư Hàng, cuộc đời đối thủ của hắn ta có thể nói là kỳ tích.  Bây giờ hắn đang ở tình thế chiến thắng, khí thế bừng bừng.  Nhưng dù thế nào đi nữa, đã đến rồi thì phải dốc hết sức liều một lần thôi.  “Đắc tội rồi”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng hận!”  Lời nói không chút nể mặt của Lâm Nhất khiến cho hai mắt công tử Dạ bùng lên lửa giận hừng hực, hắn ta lạnh lùng nói.  “Sẵn sàng nghênh đón bất cứ lúc nào!”  Nhưng không ngờ Lâm Nhất lại chẳng chút sợ hãi, trước khi đi còn nhẹ giọng bỏ lại câu này.  Ngông cuồng thật!  Khán giả tứ phía trên quảng trường Long Môn đều kinh ngạc, sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sau khi trận đại chiến kết thúc còn có một màn thú vị thế này.  Trước sự uy hiếp của công tử, Lâm Nhất không hề có ý định rút lui, ngược lại còn thẳng thừng đối đầu, không chút nhượng bộ.  Cuộc so tài vẫn tiếp tục diễn ra.  Các đối thủ từ nhiều thế lực khác nhau ở Đại Tần đế quốc được chia thành tám nhóm, luân phiên chiến đấu, kẻ thua cuộc sẽ bị loại. Phải tìm ra được bốn người vào vòng trong ở mỗi nhóm trong một ngày.  Chỉ ba mươi hai người vào vòng trong mới có tư cách cạnh tranh tám vị trí đứng đầu.  Các trận chiến của từng nhóm diễn ra gọn nhẹ mà gay cấn, cực kỳ hấp dẫn.  Lâm Nhất âm thầm quan sát, phát hiện thực lực của mỗi nhóm khá đều, ngoại trừ bảy công tử.  Các cao thủ hàng đầu khác cũng được phân đều trong tám nhóm, không có tình trạng cao thủ tập trung trong cùng một nhóm.  Sau khi quan sát trận chiến của các nhóm khác một lúc, Lâm Nhất tập trung sự chú ý vào chiến đài thứ tám.  Trong tám nhóm có ba người thực lực tương đối mạnh, đó là Huyền Thiên Tông, Vương Kiệt của Thần Sách Doanh và Tào Tử Âm của Tần Thiên học phủ.  Ba người họ đều có tu vi Huyền Võ tầng thứ mười đỉnh phong, thậm chí có thể còn cất giấu quân bài khác nữa.  Thực lực của họ chắc chắn không thấp hơn Lạc Dư Hàng.  Đương nhiên không loại trừ khả năng còn có hắc mã khác đang ẩn náu trong nhóm thứ tám nữa.  “Nhóm thứ tám, Lâm Nhất đấu với La Ẩn!”  Nghe thấy trọng tài gọi tên mình, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, chỉ vài cái nhún chân hắn đã vững vàng đứng trên chiến đài.  Cảnh giới tu vi của La Ẩn chỉ có Huyền Võ tầng thứ chín, không hề nổi bật trong tám nhóm, hoàn toàn không thể so sánh với Lạc Dư Hàng.  Khi nhìn thấy Lâm Nhất trên chiến đài, trong mắt hắn ta loé lên một tia quyết đoán.  Từ lúc tự đoạn huyền mạch, đến giờ lại một kiếm giết được Lạc Dư Hàng, cuộc đời đối thủ của hắn ta có thể nói là kỳ tích.  Bây giờ hắn đang ở tình thế chiến thắng, khí thế bừng bừng.  Nhưng dù thế nào đi nữa, đã đến rồi thì phải dốc hết sức liều một lần thôi.  “Đắc tội rồi”. 

Chương 1359