“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1368
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh kh ủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh. Trong màn sương đặc sệt, thoáng có bóng người vung mạnh ống tay áo. Ầm! Kiếm ý mênh mông tựa như gió thu, dễ dàng quét sạch những gì còn sót lại trên lôi đài. Trên đài thứ tám trống rỗng, trong lúc nhất thời, kiếm âm còn sót lại liên miên không dứt, cuồng phong gào thét tứ phía. Tà áo của Lâm Nhất bay phấp phới, ngày thường, thiếu niên vẫn luôn khiêm tốn, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt điển trai lại lộ rõ bá khí. “Chư Thiên Ấn!” “Không thể tưởng tượng được lại có người ngoài luyện thành Chư Thiên Ấn, đây là ấn ký mà ngay cả trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc luyện được”. “Đáng sợ. Không chỉ ngưng tụ được Chư Thiên Ấn, mà còn có thể hợp nhất được bốn ấn, quả thật khó mà tưởng tượng được”. “Đánh bại Thông Nguyên, thắng liên tục mười trận, xem ra ở đài chiến thứ 8 này, không ai có thể ngăn hắn vượt qua vòng loại rồi”. Dưới đài, sự rung động trong mắt các đệ tử xem chiến không cách nào xua tan. Tứ ấn hợp nhất đột nhiên xuất hiện quả thật khiến người ta khó mà tin được… Ở một khắc cuối cùng, mọi người đều cho rằng Lâm Nhất chắc chắn phải chết, có ai ngờ, hắn không chỉ lật ngược thế cờ, mà còn dùng Chư Thiên Ấn, ấn ký khó nắm bắt nhất trong Long Hổ Quyền để đánh bại Thông Nguyên. Sắc mặt các đệ tử và trưởng lão Huyền Thiên Tông xám xịt như tro tàn, trông vô cùng khó coi. So với những người khác, từ trên xuống dưới Huyền Thiên Tông biết rất rõ Chư Thiên Ấn khó lĩnh ngộ đến mức nào. Trong thế hệ đệ tử chỉ có hai người nắm được. Một là công tử Lưu Thương, người còn lại là công tử Vân Chân, người trước mất hai năm thời gian còn người sau là ba năm, đến năm nay mới coi như miễn cưỡng nắm được. Nhưng Lâm Nhất, hắn mới hoàn toàn nắm vững Long Hổ Quyền trong bao lâu, có tính dư ra thì cũng chỉ được coi như tròn một năm. “Đáng ghét, thằng nhóc này rốt cuộc làm thế nào làm được!” Trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Thiên Tông tức đến toàn thân phát run, bị người ta dùng Long Hổ Quyền đánh bại thảm hại như vậy. Không thể không nói, cú vả mặt của Lâm Nhất này quá ác. “Huyền Thiên Tông xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi, tiểu kiếm nô này nếu như dám thi triển Long Tượng Chiến Thể Quyết trước mặt Hỗn Nguyên Tông ta thì cứ chờ xem hắn sẽ phải chết thế nào!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh kh ủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh. Trong màn sương đặc sệt, thoáng có bóng người vung mạnh ống tay áo. Ầm! Kiếm ý mênh mông tựa như gió thu, dễ dàng quét sạch những gì còn sót lại trên lôi đài. Trên đài thứ tám trống rỗng, trong lúc nhất thời, kiếm âm còn sót lại liên miên không dứt, cuồng phong gào thét tứ phía. Tà áo của Lâm Nhất bay phấp phới, ngày thường, thiếu niên vẫn luôn khiêm tốn, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt điển trai lại lộ rõ bá khí. “Chư Thiên Ấn!” “Không thể tưởng tượng được lại có người ngoài luyện thành Chư Thiên Ấn, đây là ấn ký mà ngay cả trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc luyện được”. “Đáng sợ. Không chỉ ngưng tụ được Chư Thiên Ấn, mà còn có thể hợp nhất được bốn ấn, quả thật khó mà tưởng tượng được”. “Đánh bại Thông Nguyên, thắng liên tục mười trận, xem ra ở đài chiến thứ 8 này, không ai có thể ngăn hắn vượt qua vòng loại rồi”. Dưới đài, sự rung động trong mắt các đệ tử xem chiến không cách nào xua tan. Tứ ấn hợp nhất đột nhiên xuất hiện quả thật khiến người ta khó mà tin được… Ở một khắc cuối cùng, mọi người đều cho rằng Lâm Nhất chắc chắn phải chết, có ai ngờ, hắn không chỉ lật ngược thế cờ, mà còn dùng Chư Thiên Ấn, ấn ký khó nắm bắt nhất trong Long Hổ Quyền để đánh bại Thông Nguyên. Sắc mặt các đệ tử và trưởng lão Huyền Thiên Tông xám xịt như tro tàn, trông vô cùng khó coi. So với những người khác, từ trên xuống dưới Huyền Thiên Tông biết rất rõ Chư Thiên Ấn khó lĩnh ngộ đến mức nào. Trong thế hệ đệ tử chỉ có hai người nắm được. Một là công tử Lưu Thương, người còn lại là công tử Vân Chân, người trước mất hai năm thời gian còn người sau là ba năm, đến năm nay mới coi như miễn cưỡng nắm được. Nhưng Lâm Nhất, hắn mới hoàn toàn nắm vững Long Hổ Quyền trong bao lâu, có tính dư ra thì cũng chỉ được coi như tròn một năm. “Đáng ghét, thằng nhóc này rốt cuộc làm thế nào làm được!” Trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Thiên Tông tức đến toàn thân phát run, bị người ta dùng Long Hổ Quyền đánh bại thảm hại như vậy. Không thể không nói, cú vả mặt của Lâm Nhất này quá ác. “Huyền Thiên Tông xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi, tiểu kiếm nô này nếu như dám thi triển Long Tượng Chiến Thể Quyết trước mặt Hỗn Nguyên Tông ta thì cứ chờ xem hắn sẽ phải chết thế nào!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh kh ủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh. Trong màn sương đặc sệt, thoáng có bóng người vung mạnh ống tay áo. Ầm! Kiếm ý mênh mông tựa như gió thu, dễ dàng quét sạch những gì còn sót lại trên lôi đài. Trên đài thứ tám trống rỗng, trong lúc nhất thời, kiếm âm còn sót lại liên miên không dứt, cuồng phong gào thét tứ phía. Tà áo của Lâm Nhất bay phấp phới, ngày thường, thiếu niên vẫn luôn khiêm tốn, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt điển trai lại lộ rõ bá khí. “Chư Thiên Ấn!” “Không thể tưởng tượng được lại có người ngoài luyện thành Chư Thiên Ấn, đây là ấn ký mà ngay cả trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc luyện được”. “Đáng sợ. Không chỉ ngưng tụ được Chư Thiên Ấn, mà còn có thể hợp nhất được bốn ấn, quả thật khó mà tưởng tượng được”. “Đánh bại Thông Nguyên, thắng liên tục mười trận, xem ra ở đài chiến thứ 8 này, không ai có thể ngăn hắn vượt qua vòng loại rồi”. Dưới đài, sự rung động trong mắt các đệ tử xem chiến không cách nào xua tan. Tứ ấn hợp nhất đột nhiên xuất hiện quả thật khiến người ta khó mà tin được… Ở một khắc cuối cùng, mọi người đều cho rằng Lâm Nhất chắc chắn phải chết, có ai ngờ, hắn không chỉ lật ngược thế cờ, mà còn dùng Chư Thiên Ấn, ấn ký khó nắm bắt nhất trong Long Hổ Quyền để đánh bại Thông Nguyên. Sắc mặt các đệ tử và trưởng lão Huyền Thiên Tông xám xịt như tro tàn, trông vô cùng khó coi. So với những người khác, từ trên xuống dưới Huyền Thiên Tông biết rất rõ Chư Thiên Ấn khó lĩnh ngộ đến mức nào. Trong thế hệ đệ tử chỉ có hai người nắm được. Một là công tử Lưu Thương, người còn lại là công tử Vân Chân, người trước mất hai năm thời gian còn người sau là ba năm, đến năm nay mới coi như miễn cưỡng nắm được. Nhưng Lâm Nhất, hắn mới hoàn toàn nắm vững Long Hổ Quyền trong bao lâu, có tính dư ra thì cũng chỉ được coi như tròn một năm. “Đáng ghét, thằng nhóc này rốt cuộc làm thế nào làm được!” Trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Thiên Tông tức đến toàn thân phát run, bị người ta dùng Long Hổ Quyền đánh bại thảm hại như vậy. Không thể không nói, cú vả mặt của Lâm Nhất này quá ác. “Huyền Thiên Tông xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi, tiểu kiếm nô này nếu như dám thi triển Long Tượng Chiến Thể Quyết trước mặt Hỗn Nguyên Tông ta thì cứ chờ xem hắn sẽ phải chết thế nào!”