“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1380
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên sáng rực lên, nụ cười mỉm hiện lên trên mặt. Hoá ra Thập Tam gia đã nói cho hắn biết điểm quan trọng, nếu con cá này chưa ăn hết mồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu vậy thì tại sao không tương kế tựu kế? Bên trái! Lâm Nhất đưa tay ném cần câu sang bên trái, sau đó lập tức cảm nhận được một mạch nước ngầm đang dao động dưới nước. Bên phải! Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp. Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau. Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm. Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm. Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác. Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội. Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới. “Lại muốn dùng chiêu này à?” Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước. Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này. “Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!” Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên. Ông! Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm. “Vẫn chưa đến lúc...” Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay. Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng. Roẹt! Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước. “Thú vị đấy...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên sáng rực lên, nụ cười mỉm hiện lên trên mặt. Hoá ra Thập Tam gia đã nói cho hắn biết điểm quan trọng, nếu con cá này chưa ăn hết mồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu vậy thì tại sao không tương kế tựu kế? Bên trái! Lâm Nhất đưa tay ném cần câu sang bên trái, sau đó lập tức cảm nhận được một mạch nước ngầm đang dao động dưới nước. Bên phải! Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp. Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau. Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm. Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm. Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác. Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội. Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới. “Lại muốn dùng chiêu này à?” Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước. Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này. “Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!” Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên. Ông! Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm. “Vẫn chưa đến lúc...” Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay. Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng. Roẹt! Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước. “Thú vị đấy...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên sáng rực lên, nụ cười mỉm hiện lên trên mặt. Hoá ra Thập Tam gia đã nói cho hắn biết điểm quan trọng, nếu con cá này chưa ăn hết mồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu vậy thì tại sao không tương kế tựu kế? Bên trái! Lâm Nhất đưa tay ném cần câu sang bên trái, sau đó lập tức cảm nhận được một mạch nước ngầm đang dao động dưới nước. Bên phải! Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp. Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau. Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm. Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm. Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác. Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội. Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới. “Lại muốn dùng chiêu này à?” Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước. Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này. “Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!” Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên. Ông! Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm. “Vẫn chưa đến lúc...” Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay. Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng. Roẹt! Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước. “Thú vị đấy...”