“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1399
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bóng ảnh màu máu như một ngọn núi, kiếm quang của nó phóng xuống như sấm sét, tựa như có thể quét sạch mọi thứ. Lâm Nhất ở trên bệ đá trông rất nhỏ bé khi đứng trước kiếm quang này. “Đáng ghét thật!” Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn vung tay xuất chiêu. Kiếm Táng Hoa còn chưa đáp xuống bệ đá đã hoá thành một luồng sáng, rơi vào trong tay hắn. Vù vù! Kiếm quang mang theo cuồng phong, thổi vù vù vào thanh sam trên người Lâm Nhất, mái tóc dài tán loạn, tung bay theo gió ở phía sau lưng. Nhưng nói ra cũng lạ, rõ ràng ở ranh giới sinh tử nhưng lúc cầm vào chuôi kiếm của kiếm Táng Hoa. Trong lòng Lâm Nhất lại trở nên tĩnh lặng. Người bạn cũ, ta lại phải làm phiền ngươi rồi… Một người một kiếm trải qua quá nhiều sinh tử, cả hai đã sớm tâm đầu ý hợp. Không cần phải nhiều lời, thân kiếm ngân vang, kiếm Táng Hoa đã thể hiện rõ thái độ của mình. Khoé miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, lộ ra ý cười. Ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên mặt thiếu niên dần tắt, thay vào đó là lòng hướng kiếm và khí phách không sợ sinh tử. Không, Lâm Nhất ta sẽ không chết ở đây! Mắt thấy kiếm quang màu máu đã sắp quét sạch mọi thứ phía trước rồi rơi xuống đầu. Lâm Nhất nhướng mày, tay phải cầm kiếm đặt trước mặt, hai ngón tay trái khép lại, đặt hờ trên thân kiếm vuốt về phía trước. Tách tách tách! Ngón tay khép lại chầm chầm lướt qua, hoa Tử Diên ở đan điền dần nở ra từng bông một. Khi ngón tay hắn lướt qua mũi kiếm, bảy mươi hai cánh hoa đã nở rộ toàn bộ, kiếm thế không gì địch nổi bộc phát ra từ cơ thể Lâm Nhất. “Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!” Một đoá hoa Tử Diên khổng lồ chợt nở rộ trên đỉnh đầu Lâm Nhất, khuấy động phong vân trên trời, hai tay hắn cầm kiếm chặn kiếm quang màu máu đang giáng xuống này. Ầm! Có tiếng động lớn vang lên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Lâm Nhất nhìn như nhỏ bé nhưng đã ngăn được tia kiếm quang này. Mặt đất ầm ầm run rẩy không ngừng, khoé miệng Lâm Nhất trào máu, sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt. Bệ đá dưới chân xuất hiện từng vết nứt, nhìn như sắp sụp đổ. “Cút!” Lâm Nhất cắn răng nghiến lợi, dùng hết sức hét lên, cầm kiếm hất văng kiếm quang màu máu này. Rầm! Tranh thủ trong chốc lát, hắn giẫm một phát lên bệ đá cổ rồi lao ra nhanh như chớp. Ầm! Kiếm quang màu máu không còn bị cản trở, chém thẳng xuống đất, vẽ ra một khe hở lớn không thể nhìn thấy đáy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bóng ảnh màu máu như một ngọn núi, kiếm quang của nó phóng xuống như sấm sét, tựa như có thể quét sạch mọi thứ. Lâm Nhất ở trên bệ đá trông rất nhỏ bé khi đứng trước kiếm quang này. “Đáng ghét thật!” Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn vung tay xuất chiêu. Kiếm Táng Hoa còn chưa đáp xuống bệ đá đã hoá thành một luồng sáng, rơi vào trong tay hắn. Vù vù! Kiếm quang mang theo cuồng phong, thổi vù vù vào thanh sam trên người Lâm Nhất, mái tóc dài tán loạn, tung bay theo gió ở phía sau lưng. Nhưng nói ra cũng lạ, rõ ràng ở ranh giới sinh tử nhưng lúc cầm vào chuôi kiếm của kiếm Táng Hoa. Trong lòng Lâm Nhất lại trở nên tĩnh lặng. Người bạn cũ, ta lại phải làm phiền ngươi rồi… Một người một kiếm trải qua quá nhiều sinh tử, cả hai đã sớm tâm đầu ý hợp. Không cần phải nhiều lời, thân kiếm ngân vang, kiếm Táng Hoa đã thể hiện rõ thái độ của mình. Khoé miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, lộ ra ý cười. Ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên mặt thiếu niên dần tắt, thay vào đó là lòng hướng kiếm và khí phách không sợ sinh tử. Không, Lâm Nhất ta sẽ không chết ở đây! Mắt thấy kiếm quang màu máu đã sắp quét sạch mọi thứ phía trước rồi rơi xuống đầu. Lâm Nhất nhướng mày, tay phải cầm kiếm đặt trước mặt, hai ngón tay trái khép lại, đặt hờ trên thân kiếm vuốt về phía trước. Tách tách tách! Ngón tay khép lại chầm chầm lướt qua, hoa Tử Diên ở đan điền dần nở ra từng bông một. Khi ngón tay hắn lướt qua mũi kiếm, bảy mươi hai cánh hoa đã nở rộ toàn bộ, kiếm thế không gì địch nổi bộc phát ra từ cơ thể Lâm Nhất. “Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!” Một đoá hoa Tử Diên khổng lồ chợt nở rộ trên đỉnh đầu Lâm Nhất, khuấy động phong vân trên trời, hai tay hắn cầm kiếm chặn kiếm quang màu máu đang giáng xuống này. Ầm! Có tiếng động lớn vang lên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Lâm Nhất nhìn như nhỏ bé nhưng đã ngăn được tia kiếm quang này. Mặt đất ầm ầm run rẩy không ngừng, khoé miệng Lâm Nhất trào máu, sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt. Bệ đá dưới chân xuất hiện từng vết nứt, nhìn như sắp sụp đổ. “Cút!” Lâm Nhất cắn răng nghiến lợi, dùng hết sức hét lên, cầm kiếm hất văng kiếm quang màu máu này. Rầm! Tranh thủ trong chốc lát, hắn giẫm một phát lên bệ đá cổ rồi lao ra nhanh như chớp. Ầm! Kiếm quang màu máu không còn bị cản trở, chém thẳng xuống đất, vẽ ra một khe hở lớn không thể nhìn thấy đáy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bóng ảnh màu máu như một ngọn núi, kiếm quang của nó phóng xuống như sấm sét, tựa như có thể quét sạch mọi thứ. Lâm Nhất ở trên bệ đá trông rất nhỏ bé khi đứng trước kiếm quang này. “Đáng ghét thật!” Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn vung tay xuất chiêu. Kiếm Táng Hoa còn chưa đáp xuống bệ đá đã hoá thành một luồng sáng, rơi vào trong tay hắn. Vù vù! Kiếm quang mang theo cuồng phong, thổi vù vù vào thanh sam trên người Lâm Nhất, mái tóc dài tán loạn, tung bay theo gió ở phía sau lưng. Nhưng nói ra cũng lạ, rõ ràng ở ranh giới sinh tử nhưng lúc cầm vào chuôi kiếm của kiếm Táng Hoa. Trong lòng Lâm Nhất lại trở nên tĩnh lặng. Người bạn cũ, ta lại phải làm phiền ngươi rồi… Một người một kiếm trải qua quá nhiều sinh tử, cả hai đã sớm tâm đầu ý hợp. Không cần phải nhiều lời, thân kiếm ngân vang, kiếm Táng Hoa đã thể hiện rõ thái độ của mình. Khoé miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, lộ ra ý cười. Ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên mặt thiếu niên dần tắt, thay vào đó là lòng hướng kiếm và khí phách không sợ sinh tử. Không, Lâm Nhất ta sẽ không chết ở đây! Mắt thấy kiếm quang màu máu đã sắp quét sạch mọi thứ phía trước rồi rơi xuống đầu. Lâm Nhất nhướng mày, tay phải cầm kiếm đặt trước mặt, hai ngón tay trái khép lại, đặt hờ trên thân kiếm vuốt về phía trước. Tách tách tách! Ngón tay khép lại chầm chầm lướt qua, hoa Tử Diên ở đan điền dần nở ra từng bông một. Khi ngón tay hắn lướt qua mũi kiếm, bảy mươi hai cánh hoa đã nở rộ toàn bộ, kiếm thế không gì địch nổi bộc phát ra từ cơ thể Lâm Nhất. “Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!” Một đoá hoa Tử Diên khổng lồ chợt nở rộ trên đỉnh đầu Lâm Nhất, khuấy động phong vân trên trời, hai tay hắn cầm kiếm chặn kiếm quang màu máu đang giáng xuống này. Ầm! Có tiếng động lớn vang lên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Lâm Nhất nhìn như nhỏ bé nhưng đã ngăn được tia kiếm quang này. Mặt đất ầm ầm run rẩy không ngừng, khoé miệng Lâm Nhất trào máu, sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt. Bệ đá dưới chân xuất hiện từng vết nứt, nhìn như sắp sụp đổ. “Cút!” Lâm Nhất cắn răng nghiến lợi, dùng hết sức hét lên, cầm kiếm hất văng kiếm quang màu máu này. Rầm! Tranh thủ trong chốc lát, hắn giẫm một phát lên bệ đá cổ rồi lao ra nhanh như chớp. Ầm! Kiếm quang màu máu không còn bị cản trở, chém thẳng xuống đất, vẽ ra một khe hở lớn không thể nhìn thấy đáy.