“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1405

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Linh ngọc nhị phẩm đã rất hiếm thấy, nó thường chỉ xuất hiện trong tay những đệ tử của Tông môn và con cháu dòng chính của những gia tộc Hào môn mà thôi, Linh ngọc tam phẩm thì có rất nhiều người cả đời cũng chưa được nhìn thấy một lần.  Viên Linh ngọc này bay qua ván cược của Lâm Nhất và công tử Dạ, bay qua vòng loại tám người, bay qua ba người đứng đầu, cuối cùng nặng nề rơi xuống ván cược vị trí đầu bảng.  Đầu bảng!  Đại điện của Nhàn Vân Lâu chật ních người, bỗng vang lên những tiếng hít sâu, công tử Lưu Thương này đúng là tuỳ hứng.  Đến Liễu Nguyệt và Lý Vô Ưu đều không đặt cược cho đầu bảng, thậm chí vòng loại tám cũng không cược, hắn ta thế mà lại cược một viên Linh ngọc Tam phẩm cho Lâm Nhất ở ván cược đầu bảng.  “Thế thì cược đầu bảng đi, tỷ lệ 1:10 cũng coi như trăm năm mới thấy một lần”.  Hai mắt Lưu Thương khẽ híp lại cười nhẹ nói.  Đế Đô Hoàng Thành, phân đà của Vân Tiêu Kiếm Các.  Trên Diễn võ đài dày nặng được bao bởi Huyền thiết và lót bằng đá Thanh vân, công tử Dạ mặc một bộ đồ đen tuyền, một thanh cổ kiếm, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đang lấy một địch ba!  Ba người này chính là chấp sự của Vân Tiêu Kiếm Các, trong ba người này tất cả đều là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ đỉnh phong, có đủ thực lực ứng chiến với cảnh giới Tử Phủ. Nếu ba người này liên thủ, phối hợp với nhau thì sẽ dễ dàng gi ết chết một cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Nhưng dưới kiếm thế của công tử Dạ thì bọn bọ lại có vẻ hơi chật vật, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.  Uỳnh uỳnh uỳnh!  Kiếm thế của hắn ta huy hoàng như vầng mặt trời trên cao, cực kỳ chói lọi nhức mắt. Một kiếm xuất ra, quang mang nổ tung, như thể có một ngôi sao nào đó phát nổ, âm thanh uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.  Ba chấp sự cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ ngay lập tức bị hất bay ra ngoài nôn ra một ngụm máu tươi.  Dưới kiếm thế khủng khiếp của công tử Dạ, kiếm thế của ba người này trở nên yếu ớt vô cùng.  “Ha ha, Lâm Nhất này chắc chắn không ngờ được, kiếm ý của Tiểu Dạ đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên từ lâu rồi. Cực Quang kiếm pháp trong tay Tiểu Dạ đã đạt tới đỉnh phong viên mãn, mặc dù chưa chạm đến Hoá cảnh, nhưng lại có ưu thế về phẩm cấp, kết hợp với tu vi của Tiểu Dạ thì đủ để nghiền nát hắn rồi. Lấy kiếm quang ngưng tụ thành uy lực sức nổ của tinh tú, sau đó lấy dư âm nhập thể, thằng nhóc kia cho dù có ưu thế nhục thân thì cũng chẳng đáng là gì”.  Bên ngoài sân, trưởng lão vây xung quanh quan sát trận so tài, khẽ cong môi nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.  Ánh nắng đổ xuống, công tử Dạ trên Diễn Võ trường thu kiếm vào vỏ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, trên người hắn ta có một luồng ngạo khí anh hào từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.  Viu!  Đúng vào lúc này, một hắc y nhân che mặt đột nhiên xuất hiện.  Sau khi đáp xuống đất, dùng tốc độ nhanh như chớp vỗ mạnh về phía người công tử Dạ.  Ầm!  Khí tức khủng khiếp bùng ra từ trên người hắc y nhân là uy áp chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có đang ào ào tràn ra. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Linh ngọc nhị phẩm đã rất hiếm thấy, nó thường chỉ xuất hiện trong tay những đệ tử của Tông môn và con cháu dòng chính của những gia tộc Hào môn mà thôi, Linh ngọc tam phẩm thì có rất nhiều người cả đời cũng chưa được nhìn thấy một lần.  Viên Linh ngọc này bay qua ván cược của Lâm Nhất và công tử Dạ, bay qua vòng loại tám người, bay qua ba người đứng đầu, cuối cùng nặng nề rơi xuống ván cược vị trí đầu bảng.  Đầu bảng!  Đại điện của Nhàn Vân Lâu chật ních người, bỗng vang lên những tiếng hít sâu, công tử Lưu Thương này đúng là tuỳ hứng.  Đến Liễu Nguyệt và Lý Vô Ưu đều không đặt cược cho đầu bảng, thậm chí vòng loại tám cũng không cược, hắn ta thế mà lại cược một viên Linh ngọc Tam phẩm cho Lâm Nhất ở ván cược đầu bảng.  “Thế thì cược đầu bảng đi, tỷ lệ 1:10 cũng coi như trăm năm mới thấy một lần”.  Hai mắt Lưu Thương khẽ híp lại cười nhẹ nói.  Đế Đô Hoàng Thành, phân đà của Vân Tiêu Kiếm Các.  Trên Diễn võ đài dày nặng được bao bởi Huyền thiết và lót bằng đá Thanh vân, công tử Dạ mặc một bộ đồ đen tuyền, một thanh cổ kiếm, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đang lấy một địch ba!  Ba người này chính là chấp sự của Vân Tiêu Kiếm Các, trong ba người này tất cả đều là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ đỉnh phong, có đủ thực lực ứng chiến với cảnh giới Tử Phủ. Nếu ba người này liên thủ, phối hợp với nhau thì sẽ dễ dàng gi ết chết một cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Nhưng dưới kiếm thế của công tử Dạ thì bọn bọ lại có vẻ hơi chật vật, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.  Uỳnh uỳnh uỳnh!  Kiếm thế của hắn ta huy hoàng như vầng mặt trời trên cao, cực kỳ chói lọi nhức mắt. Một kiếm xuất ra, quang mang nổ tung, như thể có một ngôi sao nào đó phát nổ, âm thanh uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.  Ba chấp sự cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ ngay lập tức bị hất bay ra ngoài nôn ra một ngụm máu tươi.  Dưới kiếm thế khủng khiếp của công tử Dạ, kiếm thế của ba người này trở nên yếu ớt vô cùng.  “Ha ha, Lâm Nhất này chắc chắn không ngờ được, kiếm ý của Tiểu Dạ đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên từ lâu rồi. Cực Quang kiếm pháp trong tay Tiểu Dạ đã đạt tới đỉnh phong viên mãn, mặc dù chưa chạm đến Hoá cảnh, nhưng lại có ưu thế về phẩm cấp, kết hợp với tu vi của Tiểu Dạ thì đủ để nghiền nát hắn rồi. Lấy kiếm quang ngưng tụ thành uy lực sức nổ của tinh tú, sau đó lấy dư âm nhập thể, thằng nhóc kia cho dù có ưu thế nhục thân thì cũng chẳng đáng là gì”.  Bên ngoài sân, trưởng lão vây xung quanh quan sát trận so tài, khẽ cong môi nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.  Ánh nắng đổ xuống, công tử Dạ trên Diễn Võ trường thu kiếm vào vỏ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, trên người hắn ta có một luồng ngạo khí anh hào từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.  Viu!  Đúng vào lúc này, một hắc y nhân che mặt đột nhiên xuất hiện.  Sau khi đáp xuống đất, dùng tốc độ nhanh như chớp vỗ mạnh về phía người công tử Dạ.  Ầm!  Khí tức khủng khiếp bùng ra từ trên người hắc y nhân là uy áp chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có đang ào ào tràn ra. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Linh ngọc nhị phẩm đã rất hiếm thấy, nó thường chỉ xuất hiện trong tay những đệ tử của Tông môn và con cháu dòng chính của những gia tộc Hào môn mà thôi, Linh ngọc tam phẩm thì có rất nhiều người cả đời cũng chưa được nhìn thấy một lần.  Viên Linh ngọc này bay qua ván cược của Lâm Nhất và công tử Dạ, bay qua vòng loại tám người, bay qua ba người đứng đầu, cuối cùng nặng nề rơi xuống ván cược vị trí đầu bảng.  Đầu bảng!  Đại điện của Nhàn Vân Lâu chật ních người, bỗng vang lên những tiếng hít sâu, công tử Lưu Thương này đúng là tuỳ hứng.  Đến Liễu Nguyệt và Lý Vô Ưu đều không đặt cược cho đầu bảng, thậm chí vòng loại tám cũng không cược, hắn ta thế mà lại cược một viên Linh ngọc Tam phẩm cho Lâm Nhất ở ván cược đầu bảng.  “Thế thì cược đầu bảng đi, tỷ lệ 1:10 cũng coi như trăm năm mới thấy một lần”.  Hai mắt Lưu Thương khẽ híp lại cười nhẹ nói.  Đế Đô Hoàng Thành, phân đà của Vân Tiêu Kiếm Các.  Trên Diễn võ đài dày nặng được bao bởi Huyền thiết và lót bằng đá Thanh vân, công tử Dạ mặc một bộ đồ đen tuyền, một thanh cổ kiếm, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đang lấy một địch ba!  Ba người này chính là chấp sự của Vân Tiêu Kiếm Các, trong ba người này tất cả đều là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ đỉnh phong, có đủ thực lực ứng chiến với cảnh giới Tử Phủ. Nếu ba người này liên thủ, phối hợp với nhau thì sẽ dễ dàng gi ết chết một cao thủ cảnh giới Tử Phủ.  Nhưng dưới kiếm thế của công tử Dạ thì bọn bọ lại có vẻ hơi chật vật, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.  Uỳnh uỳnh uỳnh!  Kiếm thế của hắn ta huy hoàng như vầng mặt trời trên cao, cực kỳ chói lọi nhức mắt. Một kiếm xuất ra, quang mang nổ tung, như thể có một ngôi sao nào đó phát nổ, âm thanh uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.  Ba chấp sự cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ ngay lập tức bị hất bay ra ngoài nôn ra một ngụm máu tươi.  Dưới kiếm thế khủng khiếp của công tử Dạ, kiếm thế của ba người này trở nên yếu ớt vô cùng.  “Ha ha, Lâm Nhất này chắc chắn không ngờ được, kiếm ý của Tiểu Dạ đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên từ lâu rồi. Cực Quang kiếm pháp trong tay Tiểu Dạ đã đạt tới đỉnh phong viên mãn, mặc dù chưa chạm đến Hoá cảnh, nhưng lại có ưu thế về phẩm cấp, kết hợp với tu vi của Tiểu Dạ thì đủ để nghiền nát hắn rồi. Lấy kiếm quang ngưng tụ thành uy lực sức nổ của tinh tú, sau đó lấy dư âm nhập thể, thằng nhóc kia cho dù có ưu thế nhục thân thì cũng chẳng đáng là gì”.  Bên ngoài sân, trưởng lão vây xung quanh quan sát trận so tài, khẽ cong môi nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.  Ánh nắng đổ xuống, công tử Dạ trên Diễn Võ trường thu kiếm vào vỏ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, trên người hắn ta có một luồng ngạo khí anh hào từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.  Viu!  Đúng vào lúc này, một hắc y nhân che mặt đột nhiên xuất hiện.  Sau khi đáp xuống đất, dùng tốc độ nhanh như chớp vỗ mạnh về phía người công tử Dạ.  Ầm!  Khí tức khủng khiếp bùng ra từ trên người hắc y nhân là uy áp chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có đang ào ào tràn ra. 

Chương 1405