“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1410
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá trình giằng co không diễn ra bao lâu, trong mắt Tả Vân lóe lên tia sáng lạnh, hắn ta giẫm mạnh xuống đất, cả người bay vọt lên không trung, chỉ để lại tàn ảnh. Tả Vân rút đao ra, đao thế cực kỳ sắc bén và ác liệt lập tức lan ra. Đến khi hắn ta hoàn toàn rút đao ra khỏi vỏ, giữa không trung chỉ còn tàn ảnh, còn bản thể của hắn đã sớm biến mất một cách quái dị. Thân pháp cực nhanh khiến rất nhiều người không cách nào đuổi kịp. Chân nguyên sôi trào vờn quanh thân Bạch Lê Hiên, hắn ta liếc nhìn nơi bóng dáng đối phương biến mất. Đột nhiên, hai mắt híp lại, thình lình lách người sang một bên.Xoẹt! Ánh đao sắc lạnh tựa như tia chớp đâm xuyên qua tàn ảnh mà Bạch Lê Hiên lưu lại. Hơi lạnh thấu xương tản ra từ lưỡi đao, khiến không khí gần như bị xé rách, phát ra một tiếng nổ mạnh. “Thật nhanh!” Một đao kia nhanh một cách kinh hoàng, đã vượt ngoài dự liệu của rất nhiều người. Những người có thực lực hơi yếu một chút không thấy được Bạch Lê Hiên đã né tránh thế nào, càng không nhìn rõ Tả Vân đã xuất đao ra sao. Xoẹt! Đao của hắn ta nhanh, kiếm của Bạch Lê Hiên còn nhanh hơn, gần như ngay khi Bạch Lê Hiên rơi xuống, một luồng kiếm quang đã lẳng lặng đâm về phía cổ tay cầm đao của Tả Vân ở một góc độ cực kỳ xảo trá. Tuy nhiên, khi kiếm quang sắp cắt trúng cổ tay Tả Vân, trường đao trong tay hắn ta đột nhiên xoay tròn, sau đó dán sát thân kiếm của đối phương, trở tay đâm về phía cổ tay Bạch Lê Hiên. Kít kít! Thân đao ma sát với thân kiếm phát ra âm thanh “ken két”, thậm chí còn có tia lửa b ắn ra. Cổ tay hai người đồng thời run lên, trong quá trình đao và kiếm giao nhau, mỗi người chuyển hướng về phía cổ họng đối phương, cả hai kề sát nhau, mặt đối mặt, trong mắt từng người đều ẩn chứa sát ý vô cùng sắc bén. Đối đầu kịch liệt như thế khiến người xem không khỏi hít một ngụm khí lạnh, có vẻ như… hai người này chém giết quá mức hung ác. Chỉ mới bắt đầu thôi mà đã cắn xé nhau như thế, nếu cả hai đều không nhượng bộ thì… chắc chắn cổ họng hai bên sẽ bị đâm trúng, đồng quy vu tận. Bọn họ đang đánh cược, xem kiếm của đối phương nhanh, hay đao của mình nhanh? Một khi cược thua, cái giá phải trả không khỏi quá lớn. Quảng trường Long Môn vốn đang ồn ào náo động, bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng ai cũng có cảm giác lạnh thấu xương. Mắt thấy đao và kiếm sắp đâm trúng cổ đối phương, hai người đồng thời duỗi ra tay trái, đánh về phía trước. Ầm! Hai chưởng va chạm tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa, rõ ràng tu vi của Bạch Lê Hiên thâm hậu hơn nhiều, cho nên sau một chưởng kia, hắn ta vẫn đứng vững vàng. Còn Tả Vân, ngay khi sắp bị đánh bay, trên người hắn ta đột nhiên tràn ngập lực lượng Long Tượng cổ xưa, tản ra khí tức thô bạo hệt như loài man thú thượng cổ. Ầm ầm! Đài chiến rung lắc dữ dội, rốt cuộc, lực của hai người trong một chưởng này là ngang nhau, mỗi người lui về sau ba bước. XÍU...UU!!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá trình giằng co không diễn ra bao lâu, trong mắt Tả Vân lóe lên tia sáng lạnh, hắn ta giẫm mạnh xuống đất, cả người bay vọt lên không trung, chỉ để lại tàn ảnh. Tả Vân rút đao ra, đao thế cực kỳ sắc bén và ác liệt lập tức lan ra. Đến khi hắn ta hoàn toàn rút đao ra khỏi vỏ, giữa không trung chỉ còn tàn ảnh, còn bản thể của hắn đã sớm biến mất một cách quái dị. Thân pháp cực nhanh khiến rất nhiều người không cách nào đuổi kịp. Chân nguyên sôi trào vờn quanh thân Bạch Lê Hiên, hắn ta liếc nhìn nơi bóng dáng đối phương biến mất. Đột nhiên, hai mắt híp lại, thình lình lách người sang một bên.Xoẹt! Ánh đao sắc lạnh tựa như tia chớp đâm xuyên qua tàn ảnh mà Bạch Lê Hiên lưu lại. Hơi lạnh thấu xương tản ra từ lưỡi đao, khiến không khí gần như bị xé rách, phát ra một tiếng nổ mạnh. “Thật nhanh!” Một đao kia nhanh một cách kinh hoàng, đã vượt ngoài dự liệu của rất nhiều người. Những người có thực lực hơi yếu một chút không thấy được Bạch Lê Hiên đã né tránh thế nào, càng không nhìn rõ Tả Vân đã xuất đao ra sao. Xoẹt! Đao của hắn ta nhanh, kiếm của Bạch Lê Hiên còn nhanh hơn, gần như ngay khi Bạch Lê Hiên rơi xuống, một luồng kiếm quang đã lẳng lặng đâm về phía cổ tay cầm đao của Tả Vân ở một góc độ cực kỳ xảo trá. Tuy nhiên, khi kiếm quang sắp cắt trúng cổ tay Tả Vân, trường đao trong tay hắn ta đột nhiên xoay tròn, sau đó dán sát thân kiếm của đối phương, trở tay đâm về phía cổ tay Bạch Lê Hiên. Kít kít! Thân đao ma sát với thân kiếm phát ra âm thanh “ken két”, thậm chí còn có tia lửa b ắn ra. Cổ tay hai người đồng thời run lên, trong quá trình đao và kiếm giao nhau, mỗi người chuyển hướng về phía cổ họng đối phương, cả hai kề sát nhau, mặt đối mặt, trong mắt từng người đều ẩn chứa sát ý vô cùng sắc bén. Đối đầu kịch liệt như thế khiến người xem không khỏi hít một ngụm khí lạnh, có vẻ như… hai người này chém giết quá mức hung ác. Chỉ mới bắt đầu thôi mà đã cắn xé nhau như thế, nếu cả hai đều không nhượng bộ thì… chắc chắn cổ họng hai bên sẽ bị đâm trúng, đồng quy vu tận. Bọn họ đang đánh cược, xem kiếm của đối phương nhanh, hay đao của mình nhanh? Một khi cược thua, cái giá phải trả không khỏi quá lớn. Quảng trường Long Môn vốn đang ồn ào náo động, bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng ai cũng có cảm giác lạnh thấu xương. Mắt thấy đao và kiếm sắp đâm trúng cổ đối phương, hai người đồng thời duỗi ra tay trái, đánh về phía trước. Ầm! Hai chưởng va chạm tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa, rõ ràng tu vi của Bạch Lê Hiên thâm hậu hơn nhiều, cho nên sau một chưởng kia, hắn ta vẫn đứng vững vàng. Còn Tả Vân, ngay khi sắp bị đánh bay, trên người hắn ta đột nhiên tràn ngập lực lượng Long Tượng cổ xưa, tản ra khí tức thô bạo hệt như loài man thú thượng cổ. Ầm ầm! Đài chiến rung lắc dữ dội, rốt cuộc, lực của hai người trong một chưởng này là ngang nhau, mỗi người lui về sau ba bước. XÍU...UU!!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá trình giằng co không diễn ra bao lâu, trong mắt Tả Vân lóe lên tia sáng lạnh, hắn ta giẫm mạnh xuống đất, cả người bay vọt lên không trung, chỉ để lại tàn ảnh. Tả Vân rút đao ra, đao thế cực kỳ sắc bén và ác liệt lập tức lan ra. Đến khi hắn ta hoàn toàn rút đao ra khỏi vỏ, giữa không trung chỉ còn tàn ảnh, còn bản thể của hắn đã sớm biến mất một cách quái dị. Thân pháp cực nhanh khiến rất nhiều người không cách nào đuổi kịp. Chân nguyên sôi trào vờn quanh thân Bạch Lê Hiên, hắn ta liếc nhìn nơi bóng dáng đối phương biến mất. Đột nhiên, hai mắt híp lại, thình lình lách người sang một bên.Xoẹt! Ánh đao sắc lạnh tựa như tia chớp đâm xuyên qua tàn ảnh mà Bạch Lê Hiên lưu lại. Hơi lạnh thấu xương tản ra từ lưỡi đao, khiến không khí gần như bị xé rách, phát ra một tiếng nổ mạnh. “Thật nhanh!” Một đao kia nhanh một cách kinh hoàng, đã vượt ngoài dự liệu của rất nhiều người. Những người có thực lực hơi yếu một chút không thấy được Bạch Lê Hiên đã né tránh thế nào, càng không nhìn rõ Tả Vân đã xuất đao ra sao. Xoẹt! Đao của hắn ta nhanh, kiếm của Bạch Lê Hiên còn nhanh hơn, gần như ngay khi Bạch Lê Hiên rơi xuống, một luồng kiếm quang đã lẳng lặng đâm về phía cổ tay cầm đao của Tả Vân ở một góc độ cực kỳ xảo trá. Tuy nhiên, khi kiếm quang sắp cắt trúng cổ tay Tả Vân, trường đao trong tay hắn ta đột nhiên xoay tròn, sau đó dán sát thân kiếm của đối phương, trở tay đâm về phía cổ tay Bạch Lê Hiên. Kít kít! Thân đao ma sát với thân kiếm phát ra âm thanh “ken két”, thậm chí còn có tia lửa b ắn ra. Cổ tay hai người đồng thời run lên, trong quá trình đao và kiếm giao nhau, mỗi người chuyển hướng về phía cổ họng đối phương, cả hai kề sát nhau, mặt đối mặt, trong mắt từng người đều ẩn chứa sát ý vô cùng sắc bén. Đối đầu kịch liệt như thế khiến người xem không khỏi hít một ngụm khí lạnh, có vẻ như… hai người này chém giết quá mức hung ác. Chỉ mới bắt đầu thôi mà đã cắn xé nhau như thế, nếu cả hai đều không nhượng bộ thì… chắc chắn cổ họng hai bên sẽ bị đâm trúng, đồng quy vu tận. Bọn họ đang đánh cược, xem kiếm của đối phương nhanh, hay đao của mình nhanh? Một khi cược thua, cái giá phải trả không khỏi quá lớn. Quảng trường Long Môn vốn đang ồn ào náo động, bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng ai cũng có cảm giác lạnh thấu xương. Mắt thấy đao và kiếm sắp đâm trúng cổ đối phương, hai người đồng thời duỗi ra tay trái, đánh về phía trước. Ầm! Hai chưởng va chạm tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa, rõ ràng tu vi của Bạch Lê Hiên thâm hậu hơn nhiều, cho nên sau một chưởng kia, hắn ta vẫn đứng vững vàng. Còn Tả Vân, ngay khi sắp bị đánh bay, trên người hắn ta đột nhiên tràn ngập lực lượng Long Tượng cổ xưa, tản ra khí tức thô bạo hệt như loài man thú thượng cổ. Ầm ầm! Đài chiến rung lắc dữ dội, rốt cuộc, lực của hai người trong một chưởng này là ngang nhau, mỗi người lui về sau ba bước. XÍU...UU!!