“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1422
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng hôm nay Lâm Nhất đã chiến thắng công tử Dạ, khó tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ miên man, phải chăng Tư Tuyết Y cũng có khả năng nhỏ nhoi có thể chiến thắng công tử Trường Cát? Tư Tuyết Y đấu với công tử Trường Cát. Lâm Nhất suy tư, công tử Trường Cát thì không cần phải nhiều lời, hắn ta là yêu nghiệt do Tần Thiên học phủ đào tạo ra, một trong Bát công tử. Tư Tuyết Y, thiếu niên đã dồn ép hắn rơi xuống vực Âm Phong ở Thanh Dương Giới năm đó, còn kính hắn một chén rượu trong tiệc Quỳnh Đài. Từ rất nhiều năm trước, hắn ta và Bạch Lê Hiên đã được gọi là hai ngôi sao sáng, tên tuổi ngang nhau. Không biết bây giờ người thiếu niên đẹp như yêu tinh này đã có thực lực mạnh cỡ nào. Lâm Nhất vẫn khá để ý tới trận đấu này. Vèo! Một tiếng xé gió vang lên, Tư Tuyết Y cầm quạt xếp vững vàng nhảy lên chiến đài như một chiếc lá rụng. Hắn ta mặc bộ trường sam trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao lên, hai sợi dây buộc tóc tung bay. Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mặt phấn môi đỏ, đôi mắt sáng ngời như sao, vừa tiếp đất đã thu hút vô số ánh mắt. Đặc biệt là ánh mắt của các nữ tử, hầu như tất cả đều bị hắn ta thu hút. Nhìn khắp đế quốc Đại Tần, ngay cả Lưu Thương cũng thua kém vẻ đẹp của người này ba phần. “Tiểu tử này nhìn như nữ nhân vậy”. Lý Vô Ưu thấy có rất nhiều nữ tử nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết Y bằng ánh mắt nóng bỏng, bèn lên tiếng chê bai. Hân Nghiên lại mỉm cười: “Nữ nhân còn không có được vẻ đẹp như hắn ta, tiểu sư đệ nghĩ hắn ta có cơ hội thắng không? Lúc trước trong tiệc sinh nhật công chúa, hắn ta chỉ kính đệ một chén rượu, tuy rằng sức mạnh ngang nhau, nhưng ta cảm thấy bất kể là tu vi hay thiên phú, hắn ta đều không yếu hơn đệ là bao”. Lời này cũng không giả, thậm chí có hơi coi trọng Lâm Nhất. Trong tiệc sinh nhật công chúa, xét về thực lực hay tu vi, Lâm Nhất đều kém hơn Tư Tuyết Y một chút. Khi đó đối phương rõ ràng thấy Lâm Nhất đã trải qua nhiều trận chiến lớn, sợ thắng mà không vẻ vang gì nên mới không ra tay. “Làm gì có cơ hội thắng, ta không tin hắn ta có thể thắng được công tử như đại ca. Vả lại tên tuổi của công tử Trường Cát lừng lẫy hơn công tử Dạ, chắc chắn mạnh hơn công tử Dạ nhiều”. Lý Vô Ưu nói lia lịa, nói ra suy nghĩ của rất nhiều người. Tuy công tử Dạ có biệt danh công tử nhưng thứ hạng lại ở cuối, còn công tử Trường Cát thì khác. “Xem rồi hẵng nói”. Lâm Nhất không dám phán bừa nên không trả lời rõ ràng. Ngược lại hắn cố ý nhìn qua Bạch Lê Hiên, người này có quan hệ khá thân thiết với Tư Tuyết Y, có lẽ hỏi hắn ta sẽ chính xác hơn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng hôm nay Lâm Nhất đã chiến thắng công tử Dạ, khó tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ miên man, phải chăng Tư Tuyết Y cũng có khả năng nhỏ nhoi có thể chiến thắng công tử Trường Cát? Tư Tuyết Y đấu với công tử Trường Cát. Lâm Nhất suy tư, công tử Trường Cát thì không cần phải nhiều lời, hắn ta là yêu nghiệt do Tần Thiên học phủ đào tạo ra, một trong Bát công tử. Tư Tuyết Y, thiếu niên đã dồn ép hắn rơi xuống vực Âm Phong ở Thanh Dương Giới năm đó, còn kính hắn một chén rượu trong tiệc Quỳnh Đài. Từ rất nhiều năm trước, hắn ta và Bạch Lê Hiên đã được gọi là hai ngôi sao sáng, tên tuổi ngang nhau. Không biết bây giờ người thiếu niên đẹp như yêu tinh này đã có thực lực mạnh cỡ nào. Lâm Nhất vẫn khá để ý tới trận đấu này. Vèo! Một tiếng xé gió vang lên, Tư Tuyết Y cầm quạt xếp vững vàng nhảy lên chiến đài như một chiếc lá rụng. Hắn ta mặc bộ trường sam trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao lên, hai sợi dây buộc tóc tung bay. Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mặt phấn môi đỏ, đôi mắt sáng ngời như sao, vừa tiếp đất đã thu hút vô số ánh mắt. Đặc biệt là ánh mắt của các nữ tử, hầu như tất cả đều bị hắn ta thu hút. Nhìn khắp đế quốc Đại Tần, ngay cả Lưu Thương cũng thua kém vẻ đẹp của người này ba phần. “Tiểu tử này nhìn như nữ nhân vậy”. Lý Vô Ưu thấy có rất nhiều nữ tử nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết Y bằng ánh mắt nóng bỏng, bèn lên tiếng chê bai. Hân Nghiên lại mỉm cười: “Nữ nhân còn không có được vẻ đẹp như hắn ta, tiểu sư đệ nghĩ hắn ta có cơ hội thắng không? Lúc trước trong tiệc sinh nhật công chúa, hắn ta chỉ kính đệ một chén rượu, tuy rằng sức mạnh ngang nhau, nhưng ta cảm thấy bất kể là tu vi hay thiên phú, hắn ta đều không yếu hơn đệ là bao”. Lời này cũng không giả, thậm chí có hơi coi trọng Lâm Nhất. Trong tiệc sinh nhật công chúa, xét về thực lực hay tu vi, Lâm Nhất đều kém hơn Tư Tuyết Y một chút. Khi đó đối phương rõ ràng thấy Lâm Nhất đã trải qua nhiều trận chiến lớn, sợ thắng mà không vẻ vang gì nên mới không ra tay. “Làm gì có cơ hội thắng, ta không tin hắn ta có thể thắng được công tử như đại ca. Vả lại tên tuổi của công tử Trường Cát lừng lẫy hơn công tử Dạ, chắc chắn mạnh hơn công tử Dạ nhiều”. Lý Vô Ưu nói lia lịa, nói ra suy nghĩ của rất nhiều người. Tuy công tử Dạ có biệt danh công tử nhưng thứ hạng lại ở cuối, còn công tử Trường Cát thì khác. “Xem rồi hẵng nói”. Lâm Nhất không dám phán bừa nên không trả lời rõ ràng. Ngược lại hắn cố ý nhìn qua Bạch Lê Hiên, người này có quan hệ khá thân thiết với Tư Tuyết Y, có lẽ hỏi hắn ta sẽ chính xác hơn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng hôm nay Lâm Nhất đã chiến thắng công tử Dạ, khó tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ miên man, phải chăng Tư Tuyết Y cũng có khả năng nhỏ nhoi có thể chiến thắng công tử Trường Cát? Tư Tuyết Y đấu với công tử Trường Cát. Lâm Nhất suy tư, công tử Trường Cát thì không cần phải nhiều lời, hắn ta là yêu nghiệt do Tần Thiên học phủ đào tạo ra, một trong Bát công tử. Tư Tuyết Y, thiếu niên đã dồn ép hắn rơi xuống vực Âm Phong ở Thanh Dương Giới năm đó, còn kính hắn một chén rượu trong tiệc Quỳnh Đài. Từ rất nhiều năm trước, hắn ta và Bạch Lê Hiên đã được gọi là hai ngôi sao sáng, tên tuổi ngang nhau. Không biết bây giờ người thiếu niên đẹp như yêu tinh này đã có thực lực mạnh cỡ nào. Lâm Nhất vẫn khá để ý tới trận đấu này. Vèo! Một tiếng xé gió vang lên, Tư Tuyết Y cầm quạt xếp vững vàng nhảy lên chiến đài như một chiếc lá rụng. Hắn ta mặc bộ trường sam trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao lên, hai sợi dây buộc tóc tung bay. Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mặt phấn môi đỏ, đôi mắt sáng ngời như sao, vừa tiếp đất đã thu hút vô số ánh mắt. Đặc biệt là ánh mắt của các nữ tử, hầu như tất cả đều bị hắn ta thu hút. Nhìn khắp đế quốc Đại Tần, ngay cả Lưu Thương cũng thua kém vẻ đẹp của người này ba phần. “Tiểu tử này nhìn như nữ nhân vậy”. Lý Vô Ưu thấy có rất nhiều nữ tử nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết Y bằng ánh mắt nóng bỏng, bèn lên tiếng chê bai. Hân Nghiên lại mỉm cười: “Nữ nhân còn không có được vẻ đẹp như hắn ta, tiểu sư đệ nghĩ hắn ta có cơ hội thắng không? Lúc trước trong tiệc sinh nhật công chúa, hắn ta chỉ kính đệ một chén rượu, tuy rằng sức mạnh ngang nhau, nhưng ta cảm thấy bất kể là tu vi hay thiên phú, hắn ta đều không yếu hơn đệ là bao”. Lời này cũng không giả, thậm chí có hơi coi trọng Lâm Nhất. Trong tiệc sinh nhật công chúa, xét về thực lực hay tu vi, Lâm Nhất đều kém hơn Tư Tuyết Y một chút. Khi đó đối phương rõ ràng thấy Lâm Nhất đã trải qua nhiều trận chiến lớn, sợ thắng mà không vẻ vang gì nên mới không ra tay. “Làm gì có cơ hội thắng, ta không tin hắn ta có thể thắng được công tử như đại ca. Vả lại tên tuổi của công tử Trường Cát lừng lẫy hơn công tử Dạ, chắc chắn mạnh hơn công tử Dạ nhiều”. Lý Vô Ưu nói lia lịa, nói ra suy nghĩ của rất nhiều người. Tuy công tử Dạ có biệt danh công tử nhưng thứ hạng lại ở cuối, còn công tử Trường Cát thì khác. “Xem rồi hẵng nói”. Lâm Nhất không dám phán bừa nên không trả lời rõ ràng. Ngược lại hắn cố ý nhìn qua Bạch Lê Hiên, người này có quan hệ khá thân thiết với Tư Tuyết Y, có lẽ hỏi hắn ta sẽ chính xác hơn.