“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1427
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vũ nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đổi cái khác đi. Nếu so cái khác, ngươi còn có hai, ba phần có thể thắng được ta. Nếu chỉ so chưởng pháp, nửa phần thắng ngươi cũng không có”. “Vẫn phải thử rồi mới biết”. Công tử Quan Sơn không đổi, vẫn chọn đấu chưởng pháp. “Không cần thử, vì ngươi đã thua rồi!” Dứt lời, Tần Vũ nhướng mày, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn ta đạp chân xuống mặt đất, ra tay trước, chớp mắt đã đến trước mặt công tử Quan Sơn. Hắn ta không hề do dự, nhấc tay tung chưởng, đánh mạnh tới. Ầm! Trong chớp mắt, trong cơ thể Tần Vũ phóng ra tia sáng chói mắt, giống như mặt trời thiêu đốt, toàn thân đỏ rực. Khí tức đỏ rực tuôn trào, chưởng mang bùng lên tia sáng vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, chói mắt hơn cả mặt trời. Khí thế toàn thân bùng nổ đáng sợ, luồng khí thế này thống trị thiên hạ, kiệt ngạo tám phương. Công tử Quan Sơn vốn tràn đầy tự tin chợt lộ vẻ kinh hãi, hoàn toàn không ngờ chưởng mang của Tần Vũ đáng sợ như vậy. Chỉ một luồng khí tức nóng rực này đã khiến toàn thân hắn ta đau đớn như bị lửa thiêu cháy. Trong nháy mắt, hắn ta đánh ra một chưởng nghênh đón. Ầm! Hai chưởng vừa chạm nhau, công tử Quan Sơn lập tức bị đánh bay đi, rơi xuống đất, đau đớn không thôi. Phụt! Hắn ta liên tục nôn ra ba ngụm máu, chân nguyên nóng rực của đối phương tàn phá điên cuồng trong cơ thể hắn ta, thiêu cháy tất cả. “Huyền Dương Quyết!” Công tử Quan Sơn không tin nổi nhìn về phía Tần Vũ, hạ giọng nói: “Công pháp cấp Địa… Sao ngươi có thể tu luyện công pháp cấp Địa, không thể nào!” “Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể, ta đã nói so chưởng pháp thì ngươi không có nửa phần thắng, cút đi!”. Tần Vũ lạnh lùng, không nhiều lời với công tử Quan Sơn. Hắn ta nhấc tay tung ra một chưởng, chân nguyên đáng sợ ngưng tụ thành chưởng mang nóng rực, cuồn cuộn tuôn trào, đánh bay công tử Quan Sơn. Dưới võ đài, ai nấy đều kinh ngạc. Trận chiến giữa các công tử kết thúc nhanh chóng trước mắt mọi người. Trong mười sáu trận đối chiến dị tổ, trận chiến giữa hai công tử này lại kết thúc nhanh nhất. Dù là công tử Vân Chân ba chưởng đánh chết đối thủ cũng không kinh động bằng Tần Vũ một chưởng đánh bại Quan Sơn. Trên chiến đài, đại hoàng tử Tần Vũ lạnh lùng kiêu ngạo nhìn quanh tất cả mọi người, vô cùng bá đạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vũ nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đổi cái khác đi. Nếu so cái khác, ngươi còn có hai, ba phần có thể thắng được ta. Nếu chỉ so chưởng pháp, nửa phần thắng ngươi cũng không có”. “Vẫn phải thử rồi mới biết”. Công tử Quan Sơn không đổi, vẫn chọn đấu chưởng pháp. “Không cần thử, vì ngươi đã thua rồi!” Dứt lời, Tần Vũ nhướng mày, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn ta đạp chân xuống mặt đất, ra tay trước, chớp mắt đã đến trước mặt công tử Quan Sơn. Hắn ta không hề do dự, nhấc tay tung chưởng, đánh mạnh tới. Ầm! Trong chớp mắt, trong cơ thể Tần Vũ phóng ra tia sáng chói mắt, giống như mặt trời thiêu đốt, toàn thân đỏ rực. Khí tức đỏ rực tuôn trào, chưởng mang bùng lên tia sáng vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, chói mắt hơn cả mặt trời. Khí thế toàn thân bùng nổ đáng sợ, luồng khí thế này thống trị thiên hạ, kiệt ngạo tám phương. Công tử Quan Sơn vốn tràn đầy tự tin chợt lộ vẻ kinh hãi, hoàn toàn không ngờ chưởng mang của Tần Vũ đáng sợ như vậy. Chỉ một luồng khí tức nóng rực này đã khiến toàn thân hắn ta đau đớn như bị lửa thiêu cháy. Trong nháy mắt, hắn ta đánh ra một chưởng nghênh đón. Ầm! Hai chưởng vừa chạm nhau, công tử Quan Sơn lập tức bị đánh bay đi, rơi xuống đất, đau đớn không thôi. Phụt! Hắn ta liên tục nôn ra ba ngụm máu, chân nguyên nóng rực của đối phương tàn phá điên cuồng trong cơ thể hắn ta, thiêu cháy tất cả. “Huyền Dương Quyết!” Công tử Quan Sơn không tin nổi nhìn về phía Tần Vũ, hạ giọng nói: “Công pháp cấp Địa… Sao ngươi có thể tu luyện công pháp cấp Địa, không thể nào!” “Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể, ta đã nói so chưởng pháp thì ngươi không có nửa phần thắng, cút đi!”. Tần Vũ lạnh lùng, không nhiều lời với công tử Quan Sơn. Hắn ta nhấc tay tung ra một chưởng, chân nguyên đáng sợ ngưng tụ thành chưởng mang nóng rực, cuồn cuộn tuôn trào, đánh bay công tử Quan Sơn. Dưới võ đài, ai nấy đều kinh ngạc. Trận chiến giữa các công tử kết thúc nhanh chóng trước mắt mọi người. Trong mười sáu trận đối chiến dị tổ, trận chiến giữa hai công tử này lại kết thúc nhanh nhất. Dù là công tử Vân Chân ba chưởng đánh chết đối thủ cũng không kinh động bằng Tần Vũ một chưởng đánh bại Quan Sơn. Trên chiến đài, đại hoàng tử Tần Vũ lạnh lùng kiêu ngạo nhìn quanh tất cả mọi người, vô cùng bá đạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vũ nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đổi cái khác đi. Nếu so cái khác, ngươi còn có hai, ba phần có thể thắng được ta. Nếu chỉ so chưởng pháp, nửa phần thắng ngươi cũng không có”. “Vẫn phải thử rồi mới biết”. Công tử Quan Sơn không đổi, vẫn chọn đấu chưởng pháp. “Không cần thử, vì ngươi đã thua rồi!” Dứt lời, Tần Vũ nhướng mày, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn ta đạp chân xuống mặt đất, ra tay trước, chớp mắt đã đến trước mặt công tử Quan Sơn. Hắn ta không hề do dự, nhấc tay tung chưởng, đánh mạnh tới. Ầm! Trong chớp mắt, trong cơ thể Tần Vũ phóng ra tia sáng chói mắt, giống như mặt trời thiêu đốt, toàn thân đỏ rực. Khí tức đỏ rực tuôn trào, chưởng mang bùng lên tia sáng vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, chói mắt hơn cả mặt trời. Khí thế toàn thân bùng nổ đáng sợ, luồng khí thế này thống trị thiên hạ, kiệt ngạo tám phương. Công tử Quan Sơn vốn tràn đầy tự tin chợt lộ vẻ kinh hãi, hoàn toàn không ngờ chưởng mang của Tần Vũ đáng sợ như vậy. Chỉ một luồng khí tức nóng rực này đã khiến toàn thân hắn ta đau đớn như bị lửa thiêu cháy. Trong nháy mắt, hắn ta đánh ra một chưởng nghênh đón. Ầm! Hai chưởng vừa chạm nhau, công tử Quan Sơn lập tức bị đánh bay đi, rơi xuống đất, đau đớn không thôi. Phụt! Hắn ta liên tục nôn ra ba ngụm máu, chân nguyên nóng rực của đối phương tàn phá điên cuồng trong cơ thể hắn ta, thiêu cháy tất cả. “Huyền Dương Quyết!” Công tử Quan Sơn không tin nổi nhìn về phía Tần Vũ, hạ giọng nói: “Công pháp cấp Địa… Sao ngươi có thể tu luyện công pháp cấp Địa, không thể nào!” “Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể, ta đã nói so chưởng pháp thì ngươi không có nửa phần thắng, cút đi!”. Tần Vũ lạnh lùng, không nhiều lời với công tử Quan Sơn. Hắn ta nhấc tay tung ra một chưởng, chân nguyên đáng sợ ngưng tụ thành chưởng mang nóng rực, cuồn cuộn tuôn trào, đánh bay công tử Quan Sơn. Dưới võ đài, ai nấy đều kinh ngạc. Trận chiến giữa các công tử kết thúc nhanh chóng trước mắt mọi người. Trong mười sáu trận đối chiến dị tổ, trận chiến giữa hai công tử này lại kết thúc nhanh nhất. Dù là công tử Vân Chân ba chưởng đánh chết đối thủ cũng không kinh động bằng Tần Vũ một chưởng đánh bại Quan Sơn. Trên chiến đài, đại hoàng tử Tần Vũ lạnh lùng kiêu ngạo nhìn quanh tất cả mọi người, vô cùng bá đạo.