“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1445
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hân Nghiên sầm mặt, lạnh giọng hỏi. “Đến gặp vị hôn thê của ta, thuận tiện chúng mừng công tử Táng Hoa vừa mới tấn chức một phen”. Tần Vũ nhếch miệng cười, thờ ơ nói. “Xin các hạ tự trọng, ở đây không có vị hôn thê của ngươi, tỷ tỷ Hân Nghiên không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi. Các hạ là hoàng tử tôn quý, xin hãy tự trọng”, Lâm Nhất tiến lên một bước, ngăn trước người Hân Nghiên, mặt đối mặt với Tần Vũ. Trong lời nói của hai người ẩn chứa sự tranh đấu. “Vậy ư? Tần Vũ ta muốn có thứ gì đó thì không ai có thể cản được. Lần này, sau khi giành được vị trí đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?” Tần Vũ cười nhạt, ánh mắt hắn ta hướng về phía Hân Nghiên, trong mắt lóe lên tia tham lam. Dường như muốn ám chỉ với Lâm Nhất rằng một khi giành được vị trí đầu bảng, hắn ta sẽ yêu cầu Thánh Sứ ban Hân Nghiên cho mình. “Nếu ta giành được đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?”, trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý, không chút e ngại mà lạnh lùng đáp lại. Khóe miệng Tần Vũ hơi nhếch lên để lộ nụ cười khinh thường, hắn ta từ từ quay người lại. “Ta khuyên ngươi vẫn nên lo cho mình thì hơn, ta biết rõ thực lực của Vân Chân hơn ngươi đấy. Chống lại hắn ư? Ngươi còn sống đã xem như may mắn rồi! Lại còn đòi đứng đầu bảng? Đừng có mơ, một tên Kiếm Nô mà cũng đòi giành vị trí đầu bảng trong Long Môn tranh tài của Đại Tần ta à? Thật là nực cười!” Tần Vũ đứng đưa lưng về phía Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường, hắn ta không cho rằng Lâm Nhất có thể may mắn sống sót được trong tay Vân Chân, Thái độ ngông cuồng cùng ánh mắt không xem ai ra gì của Tần Vũ khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu. Trong lời nói của hắn ta ẩn chứa ý uy hiếp, hệt như một bóng đen bao phủ trong lòng các đệ tử Kiếm Các. “Tiểu sư đệ, nếu hắn ta giành được đầu bảng, chắc chắn sẽ có mưu đồ riêng, không lãng phí cơ hội như vậy vì ta đâu. Hiện tại, hắn cố ý đến đây nói như vậy là để nhiễu loạn tâm tư của đệ đấy, khiến tâm trạng đệ trở nên hỗn loạn khi đối mặt với Vân Chân ba ngày sau”. Hân Nghiên nhẹ giọng nói. Nghe vậy, Lâm Nhất thoáng giật mình, cẩn thận ngẫm lại thì quả thực có khả năng là vậy. Vừa rồi tâm trạng hắn không yên, suýt nữa đã ra tay ngay tại chỗ, quả thật lời sư tỷ nói rất có lý. “Tuy nhiên, hắn nói không sai, Vân Chân thật sự là một đối thủ đáng gờm. Hắn xếp hạng thứ ba trong Long Môn tranh tài, nổi danh ngang ngửa với Lưu Thương trong Huyền Thiên Tông. Nếu có thể, trong vòng loại bốn, tiểu sư đệ đừng cố chấp quá”. Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, khẽ nói. Tiểu sư đệ có thể lọt vào vòng loại tám đã vượt ngoài dự kiến của rất nhiều người, và đã thật sự tỏa sáng. Chắc chắn đệ ấy sẽ nổi danh khắp Đại Tần, không cần phải liều mạng với Vân Chân làm gì. Giờ ngẫm lại, rất có thể đại hoàng tử Tần Vũ cố ý muốn chọc giận Lâm Nhất, khiến hắn không bỏ quyền.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hân Nghiên sầm mặt, lạnh giọng hỏi. “Đến gặp vị hôn thê của ta, thuận tiện chúng mừng công tử Táng Hoa vừa mới tấn chức một phen”. Tần Vũ nhếch miệng cười, thờ ơ nói. “Xin các hạ tự trọng, ở đây không có vị hôn thê của ngươi, tỷ tỷ Hân Nghiên không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi. Các hạ là hoàng tử tôn quý, xin hãy tự trọng”, Lâm Nhất tiến lên một bước, ngăn trước người Hân Nghiên, mặt đối mặt với Tần Vũ. Trong lời nói của hai người ẩn chứa sự tranh đấu. “Vậy ư? Tần Vũ ta muốn có thứ gì đó thì không ai có thể cản được. Lần này, sau khi giành được vị trí đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?” Tần Vũ cười nhạt, ánh mắt hắn ta hướng về phía Hân Nghiên, trong mắt lóe lên tia tham lam. Dường như muốn ám chỉ với Lâm Nhất rằng một khi giành được vị trí đầu bảng, hắn ta sẽ yêu cầu Thánh Sứ ban Hân Nghiên cho mình. “Nếu ta giành được đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?”, trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý, không chút e ngại mà lạnh lùng đáp lại. Khóe miệng Tần Vũ hơi nhếch lên để lộ nụ cười khinh thường, hắn ta từ từ quay người lại. “Ta khuyên ngươi vẫn nên lo cho mình thì hơn, ta biết rõ thực lực của Vân Chân hơn ngươi đấy. Chống lại hắn ư? Ngươi còn sống đã xem như may mắn rồi! Lại còn đòi đứng đầu bảng? Đừng có mơ, một tên Kiếm Nô mà cũng đòi giành vị trí đầu bảng trong Long Môn tranh tài của Đại Tần ta à? Thật là nực cười!” Tần Vũ đứng đưa lưng về phía Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường, hắn ta không cho rằng Lâm Nhất có thể may mắn sống sót được trong tay Vân Chân, Thái độ ngông cuồng cùng ánh mắt không xem ai ra gì của Tần Vũ khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu. Trong lời nói của hắn ta ẩn chứa ý uy hiếp, hệt như một bóng đen bao phủ trong lòng các đệ tử Kiếm Các. “Tiểu sư đệ, nếu hắn ta giành được đầu bảng, chắc chắn sẽ có mưu đồ riêng, không lãng phí cơ hội như vậy vì ta đâu. Hiện tại, hắn cố ý đến đây nói như vậy là để nhiễu loạn tâm tư của đệ đấy, khiến tâm trạng đệ trở nên hỗn loạn khi đối mặt với Vân Chân ba ngày sau”. Hân Nghiên nhẹ giọng nói. Nghe vậy, Lâm Nhất thoáng giật mình, cẩn thận ngẫm lại thì quả thực có khả năng là vậy. Vừa rồi tâm trạng hắn không yên, suýt nữa đã ra tay ngay tại chỗ, quả thật lời sư tỷ nói rất có lý. “Tuy nhiên, hắn nói không sai, Vân Chân thật sự là một đối thủ đáng gờm. Hắn xếp hạng thứ ba trong Long Môn tranh tài, nổi danh ngang ngửa với Lưu Thương trong Huyền Thiên Tông. Nếu có thể, trong vòng loại bốn, tiểu sư đệ đừng cố chấp quá”. Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, khẽ nói. Tiểu sư đệ có thể lọt vào vòng loại tám đã vượt ngoài dự kiến của rất nhiều người, và đã thật sự tỏa sáng. Chắc chắn đệ ấy sẽ nổi danh khắp Đại Tần, không cần phải liều mạng với Vân Chân làm gì. Giờ ngẫm lại, rất có thể đại hoàng tử Tần Vũ cố ý muốn chọc giận Lâm Nhất, khiến hắn không bỏ quyền.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hân Nghiên sầm mặt, lạnh giọng hỏi. “Đến gặp vị hôn thê của ta, thuận tiện chúng mừng công tử Táng Hoa vừa mới tấn chức một phen”. Tần Vũ nhếch miệng cười, thờ ơ nói. “Xin các hạ tự trọng, ở đây không có vị hôn thê của ngươi, tỷ tỷ Hân Nghiên không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi. Các hạ là hoàng tử tôn quý, xin hãy tự trọng”, Lâm Nhất tiến lên một bước, ngăn trước người Hân Nghiên, mặt đối mặt với Tần Vũ. Trong lời nói của hai người ẩn chứa sự tranh đấu. “Vậy ư? Tần Vũ ta muốn có thứ gì đó thì không ai có thể cản được. Lần này, sau khi giành được vị trí đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?” Tần Vũ cười nhạt, ánh mắt hắn ta hướng về phía Hân Nghiên, trong mắt lóe lên tia tham lam. Dường như muốn ám chỉ với Lâm Nhất rằng một khi giành được vị trí đầu bảng, hắn ta sẽ yêu cầu Thánh Sứ ban Hân Nghiên cho mình. “Nếu ta giành được đầu bảng, ngươi đoán xem ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thánh Sứ?”, trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý, không chút e ngại mà lạnh lùng đáp lại. Khóe miệng Tần Vũ hơi nhếch lên để lộ nụ cười khinh thường, hắn ta từ từ quay người lại. “Ta khuyên ngươi vẫn nên lo cho mình thì hơn, ta biết rõ thực lực của Vân Chân hơn ngươi đấy. Chống lại hắn ư? Ngươi còn sống đã xem như may mắn rồi! Lại còn đòi đứng đầu bảng? Đừng có mơ, một tên Kiếm Nô mà cũng đòi giành vị trí đầu bảng trong Long Môn tranh tài của Đại Tần ta à? Thật là nực cười!” Tần Vũ đứng đưa lưng về phía Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường, hắn ta không cho rằng Lâm Nhất có thể may mắn sống sót được trong tay Vân Chân, Thái độ ngông cuồng cùng ánh mắt không xem ai ra gì của Tần Vũ khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu. Trong lời nói của hắn ta ẩn chứa ý uy hiếp, hệt như một bóng đen bao phủ trong lòng các đệ tử Kiếm Các. “Tiểu sư đệ, nếu hắn ta giành được đầu bảng, chắc chắn sẽ có mưu đồ riêng, không lãng phí cơ hội như vậy vì ta đâu. Hiện tại, hắn cố ý đến đây nói như vậy là để nhiễu loạn tâm tư của đệ đấy, khiến tâm trạng đệ trở nên hỗn loạn khi đối mặt với Vân Chân ba ngày sau”. Hân Nghiên nhẹ giọng nói. Nghe vậy, Lâm Nhất thoáng giật mình, cẩn thận ngẫm lại thì quả thực có khả năng là vậy. Vừa rồi tâm trạng hắn không yên, suýt nữa đã ra tay ngay tại chỗ, quả thật lời sư tỷ nói rất có lý. “Tuy nhiên, hắn nói không sai, Vân Chân thật sự là một đối thủ đáng gờm. Hắn xếp hạng thứ ba trong Long Môn tranh tài, nổi danh ngang ngửa với Lưu Thương trong Huyền Thiên Tông. Nếu có thể, trong vòng loại bốn, tiểu sư đệ đừng cố chấp quá”. Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, khẽ nói. Tiểu sư đệ có thể lọt vào vòng loại tám đã vượt ngoài dự kiến của rất nhiều người, và đã thật sự tỏa sáng. Chắc chắn đệ ấy sẽ nổi danh khắp Đại Tần, không cần phải liều mạng với Vân Chân làm gì. Giờ ngẫm lại, rất có thể đại hoàng tử Tần Vũ cố ý muốn chọc giận Lâm Nhất, khiến hắn không bỏ quyền.