“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1456

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Ngọc nhìn công tử Vân Chân đang định xuống đài, cười chúc mừng.  “Một trận đấu tất thắng có gì vui? Ngược lại không thể dạy cho tiểu tử này một bài học khiến ta cảm thấy rất tiếc nuối”, công tử Vân Chân bình tĩnh đáp.  Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đi cùng nhau, Tư Tuyết Y lên tiếng: “Không ngờ tiểu tử này thật sự đã gặp bất trắc. Bạch Lê Hiên, chắc ngươi cũng tiếc lắm đúng không?”   “Hắn sẽ đến”.  Bạch Lê Hiên dang hai tay ra, thi triển thân pháp bay đi xa.  “Nhất định sẽ đến sao? Có lẽ chưa chắc đâu...”  Tư Tuyết Y sờ mũi, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, sau đó cũng rời đi.  Trong chớp mắt, trên chiến đài vương giả chỉ còn lại hai người Tần Vũ và Phong Dã cần phải thi đấu.  Trong tình huống thiếu một người, Long Môn tranh tài bắt đầu như thường lệ!Trận đấu đầu tiên, Phong Dã đấu với Tần Vũ!  Đối với trận đấu này, tất cả mọi người đều coi trọng Tần Vũ, việc hắn ta tiến vào vòng loại bốn không có gì bất ngờ cả.  Điều đáng chờ mong duy nhất là Phong Dã có thể bức Tần Vũ lộ ra bao nhiêu thực lực.  Cũng không phải do mọi người đánh giá thấp Phong Dã, chẳng qua từ đầu Long Môn tranh tài, hầu như trận đấu nào Tần Vũ cũng áp đảo đối thủ.  Nếu không vì Lâm Nhất đã giết liên tiếp hai vị công tử, quá nổi bật thì công tử Phi Vũ còn toả sáng hơn nhiều.  “Ngươi không phải là đối thủ của ta, nhận thua đi”.  Trên chiến đài vương giả, Tần Vũ lười nhác nhìn Phong Dã với vẻ mặt không mấy nghiêm túc.  Có vẻ như Lâm Nhất chưa đến khiến hắn ta không được vui lắm.  Long Môn tranh tài là một cơ hội rất tốt để công khai gi ết chết đối phương, nếu hắn không đến thì sau này muốn giết sẽ rất phiền toái.  “Hì hì, ngươi ra tay rất tàn nhẫn, nếu đối thủ của ngươi không nhận thua sẽ có kết cục rất thảm, không chết thì cũng tàn phế”.  Phong Dã không phản bác, chỉ thản nhiên cười đáp.  “Vậy sao? Nếu đã biết thì sao không mau cút đi?”  Tần Vũ nói một cách không chút khách sáo và không coi ai ra gì, hắn ta cũng không có thiện cảm với tên man di này nên không muốn giả vờ.  Về cơ bản người của đế quốc Đại Tần đều như vậy.  Tuy rằng các tông môn ở biên cương có thể tham gia Long Môn tranh tài, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể đạt được danh hiệu công tử. Phong Dã đã tạo ra tiền lệ, nhưng điều này khiến rất nhiều người nước Đại Tần khó chịu, họ cảm thấy hắn ta đã cướp đi danh hiệu công tử.  Đối mặt với lời quát mắng của Tần Vũ, Phong Dã cười nhếch mép: “Ông đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái chịu đòn giỏi. Ngươi có giỏi thì đánh ta nhừ tử, bớt nói nhảm lại đi”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Ngọc nhìn công tử Vân Chân đang định xuống đài, cười chúc mừng.  “Một trận đấu tất thắng có gì vui? Ngược lại không thể dạy cho tiểu tử này một bài học khiến ta cảm thấy rất tiếc nuối”, công tử Vân Chân bình tĩnh đáp.  Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đi cùng nhau, Tư Tuyết Y lên tiếng: “Không ngờ tiểu tử này thật sự đã gặp bất trắc. Bạch Lê Hiên, chắc ngươi cũng tiếc lắm đúng không?”   “Hắn sẽ đến”.  Bạch Lê Hiên dang hai tay ra, thi triển thân pháp bay đi xa.  “Nhất định sẽ đến sao? Có lẽ chưa chắc đâu...”  Tư Tuyết Y sờ mũi, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, sau đó cũng rời đi.  Trong chớp mắt, trên chiến đài vương giả chỉ còn lại hai người Tần Vũ và Phong Dã cần phải thi đấu.  Trong tình huống thiếu một người, Long Môn tranh tài bắt đầu như thường lệ!Trận đấu đầu tiên, Phong Dã đấu với Tần Vũ!  Đối với trận đấu này, tất cả mọi người đều coi trọng Tần Vũ, việc hắn ta tiến vào vòng loại bốn không có gì bất ngờ cả.  Điều đáng chờ mong duy nhất là Phong Dã có thể bức Tần Vũ lộ ra bao nhiêu thực lực.  Cũng không phải do mọi người đánh giá thấp Phong Dã, chẳng qua từ đầu Long Môn tranh tài, hầu như trận đấu nào Tần Vũ cũng áp đảo đối thủ.  Nếu không vì Lâm Nhất đã giết liên tiếp hai vị công tử, quá nổi bật thì công tử Phi Vũ còn toả sáng hơn nhiều.  “Ngươi không phải là đối thủ của ta, nhận thua đi”.  Trên chiến đài vương giả, Tần Vũ lười nhác nhìn Phong Dã với vẻ mặt không mấy nghiêm túc.  Có vẻ như Lâm Nhất chưa đến khiến hắn ta không được vui lắm.  Long Môn tranh tài là một cơ hội rất tốt để công khai gi ết chết đối phương, nếu hắn không đến thì sau này muốn giết sẽ rất phiền toái.  “Hì hì, ngươi ra tay rất tàn nhẫn, nếu đối thủ của ngươi không nhận thua sẽ có kết cục rất thảm, không chết thì cũng tàn phế”.  Phong Dã không phản bác, chỉ thản nhiên cười đáp.  “Vậy sao? Nếu đã biết thì sao không mau cút đi?”  Tần Vũ nói một cách không chút khách sáo và không coi ai ra gì, hắn ta cũng không có thiện cảm với tên man di này nên không muốn giả vờ.  Về cơ bản người của đế quốc Đại Tần đều như vậy.  Tuy rằng các tông môn ở biên cương có thể tham gia Long Môn tranh tài, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể đạt được danh hiệu công tử. Phong Dã đã tạo ra tiền lệ, nhưng điều này khiến rất nhiều người nước Đại Tần khó chịu, họ cảm thấy hắn ta đã cướp đi danh hiệu công tử.  Đối mặt với lời quát mắng của Tần Vũ, Phong Dã cười nhếch mép: “Ông đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái chịu đòn giỏi. Ngươi có giỏi thì đánh ta nhừ tử, bớt nói nhảm lại đi”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Ngọc nhìn công tử Vân Chân đang định xuống đài, cười chúc mừng.  “Một trận đấu tất thắng có gì vui? Ngược lại không thể dạy cho tiểu tử này một bài học khiến ta cảm thấy rất tiếc nuối”, công tử Vân Chân bình tĩnh đáp.  Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đi cùng nhau, Tư Tuyết Y lên tiếng: “Không ngờ tiểu tử này thật sự đã gặp bất trắc. Bạch Lê Hiên, chắc ngươi cũng tiếc lắm đúng không?”   “Hắn sẽ đến”.  Bạch Lê Hiên dang hai tay ra, thi triển thân pháp bay đi xa.  “Nhất định sẽ đến sao? Có lẽ chưa chắc đâu...”  Tư Tuyết Y sờ mũi, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, sau đó cũng rời đi.  Trong chớp mắt, trên chiến đài vương giả chỉ còn lại hai người Tần Vũ và Phong Dã cần phải thi đấu.  Trong tình huống thiếu một người, Long Môn tranh tài bắt đầu như thường lệ!Trận đấu đầu tiên, Phong Dã đấu với Tần Vũ!  Đối với trận đấu này, tất cả mọi người đều coi trọng Tần Vũ, việc hắn ta tiến vào vòng loại bốn không có gì bất ngờ cả.  Điều đáng chờ mong duy nhất là Phong Dã có thể bức Tần Vũ lộ ra bao nhiêu thực lực.  Cũng không phải do mọi người đánh giá thấp Phong Dã, chẳng qua từ đầu Long Môn tranh tài, hầu như trận đấu nào Tần Vũ cũng áp đảo đối thủ.  Nếu không vì Lâm Nhất đã giết liên tiếp hai vị công tử, quá nổi bật thì công tử Phi Vũ còn toả sáng hơn nhiều.  “Ngươi không phải là đối thủ của ta, nhận thua đi”.  Trên chiến đài vương giả, Tần Vũ lười nhác nhìn Phong Dã với vẻ mặt không mấy nghiêm túc.  Có vẻ như Lâm Nhất chưa đến khiến hắn ta không được vui lắm.  Long Môn tranh tài là một cơ hội rất tốt để công khai gi ết chết đối phương, nếu hắn không đến thì sau này muốn giết sẽ rất phiền toái.  “Hì hì, ngươi ra tay rất tàn nhẫn, nếu đối thủ của ngươi không nhận thua sẽ có kết cục rất thảm, không chết thì cũng tàn phế”.  Phong Dã không phản bác, chỉ thản nhiên cười đáp.  “Vậy sao? Nếu đã biết thì sao không mau cút đi?”  Tần Vũ nói một cách không chút khách sáo và không coi ai ra gì, hắn ta cũng không có thiện cảm với tên man di này nên không muốn giả vờ.  Về cơ bản người của đế quốc Đại Tần đều như vậy.  Tuy rằng các tông môn ở biên cương có thể tham gia Long Môn tranh tài, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể đạt được danh hiệu công tử. Phong Dã đã tạo ra tiền lệ, nhưng điều này khiến rất nhiều người nước Đại Tần khó chịu, họ cảm thấy hắn ta đã cướp đi danh hiệu công tử.  Đối mặt với lời quát mắng của Tần Vũ, Phong Dã cười nhếch mép: “Ông đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái chịu đòn giỏi. Ngươi có giỏi thì đánh ta nhừ tử, bớt nói nhảm lại đi”.  

Chương 1456