“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1461
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”. Tại sao lại đến muộn? Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài. May mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn. Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”. Sắp bắt đầu rồi ư? Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn. Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này. Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây? “Ai nói sẽ bắt đầu?” Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”. “Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”. Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp. Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ. Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng. “Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”. Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn. “Sao có thể vậy được?” Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát. “Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”. Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”. Tại sao lại đến muộn? Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài. May mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn. Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”. Sắp bắt đầu rồi ư? Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn. Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này. Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây? “Ai nói sẽ bắt đầu?” Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”. “Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”. Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp. Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ. Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng. “Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”. Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn. “Sao có thể vậy được?” Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát. “Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”. Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”. Tại sao lại đến muộn? Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài. May mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn. Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”. Sắp bắt đầu rồi ư? Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn. Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này. Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây? “Ai nói sẽ bắt đầu?” Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”. “Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”. Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp. Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ. Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng. “Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”. Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn. “Sao có thể vậy được?” Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát. “Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”. Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.