“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1481

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lại là một kiếm này, lúc trước Vân Chân cũng không cách nào đỡ nổi!”  “So về nội tình thì Lâm Nhất kém hơn Vân Chân rất nhiều, Vân Chân có thể cố chịu được, còn hắn thì… theo ta thấy hắn ta không cố được bao lâu đâu!”  Cảm xúc của mọi người đã sớm sôi trào, không khỏi đứng bật dậy, nhẹ giọng than thở.  Lại là một chiêu này, lại là một kiếm này, Thiên Lôi Phá!  “Lâm Nhất, cẩn thận!”, một tiếng hô nhỏ vang lên từ vị trí dành cho khách quý. Hân Nghiên cố xoa dịu trái tim đang đập bang bang trong lồ ng ngực, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng.  “Chết đi, trong trường hợp tu vi ngang nhau thì không ai có thể tiếp được một kiếm này!”  Ánh mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia sáng lạnh, lộ rõ sự tàn khốc. Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.  “Vậy ư? Thế nhưng ta cũng có một kiếm cần nhờ ngươi chỉ giáo”.  Nhìn một kiếm hệt như tia sét đâm thủng bầu trời, hung hăng lao đến, Lâm Nhất bày ra vẻ mặt bình tĩnh trước nay chưa từng có.  Đối mặt với sát chiêu này, lòng của hắn, kiếm của hắn, người của hắn không có chút nào căng thẳng hay lúng túng.  Trên người thiếu niên bộc phát kiếm ý nồng đậm, kiếm ý khắp toàn thân bắt đầu run lên một cách điên cuồng… Trái tim hướng kiếm, từ trước đến nay chưa từng có.   Kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Lâm Nhất đã sớm muốn thỉnh giáo Thiên Lôi Phá một phen, ánh mắt hắn lóe sáng, nhanh chóng đẩy kiếm thế Thủy Nguyệt lên đến đỉnh phong, chém mạnh ra.  Một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất đột nhiên nứt toác, kiếm thế Thủy Nguyệt hùng mãnh và đầy bá khí ngưng tụ thành một cái vòi rồng, cuốn lấy kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, ầm ầm trỗi dậy.  Bầu trời vốn đã u ám dường như bị xé toạc ra khi vòi rồng xuất hiện.  Kiếm ý kh ủng bố đổ ập xuống, dị tượng xuất hiện liên tục. Từng tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả khoảng trời, dưới thứ ánh sáng chói lóa kia, gương mặt tuấn tú của thiếu nên dường như hóa thành một bức tượng điêu khắc, trở thành vĩnh hằng.   Một kiếm này, xé rách trời, đánh tan mây, mây trời đều vỡ vụn, chỉ duy kiếm này là vĩnh hằng.  Cùng lúc đó, một chiêu Thiên Lôi Phá của Bạch Lê Hiên cũng xé rách bầu trời, bộc phát từng đợt sấm sét hung tợn, ầm ầm đánh xuống.  Phút chốc, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hai luồng kiếm quang kinh thế hãi tục đã va vào nhau trên chiến đài vương giả.  Ngay khi va chạm, một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng với đó, trời đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Từng luồng kiếm quang b ắn ra hệt như một thoáng kinh hồng, quét qua khắp bốn phía trên quảng trường Long Môn rộng lớn.  Những nơi nó đi qua, có không ít người bị trọng thương, hiện trường lập tức vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.  Mọi người cảm thấy cực kỳ sợ hãi và bối rối, vội ra tay ngăn cản.  Thời khắc hai luồng kiếm thế đáng sợ kia hoàn toàn giao thoa, chân nguyên sôi trào, dị tượng nghiền nát, dư chấn kh ủng bố như hóa thành thực chất, dùng tốc độ kinh người quét ngang toàn trường.  Vèo! Vèo! Vèo!  Giữa không trung, vài bóng người xông ra như tia chớp, bọn họ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt ra tay.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lại là một kiếm này, lúc trước Vân Chân cũng không cách nào đỡ nổi!”  “So về nội tình thì Lâm Nhất kém hơn Vân Chân rất nhiều, Vân Chân có thể cố chịu được, còn hắn thì… theo ta thấy hắn ta không cố được bao lâu đâu!”  Cảm xúc của mọi người đã sớm sôi trào, không khỏi đứng bật dậy, nhẹ giọng than thở.  Lại là một chiêu này, lại là một kiếm này, Thiên Lôi Phá!  “Lâm Nhất, cẩn thận!”, một tiếng hô nhỏ vang lên từ vị trí dành cho khách quý. Hân Nghiên cố xoa dịu trái tim đang đập bang bang trong lồ ng ngực, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng.  “Chết đi, trong trường hợp tu vi ngang nhau thì không ai có thể tiếp được một kiếm này!”  Ánh mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia sáng lạnh, lộ rõ sự tàn khốc. Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.  “Vậy ư? Thế nhưng ta cũng có một kiếm cần nhờ ngươi chỉ giáo”.  Nhìn một kiếm hệt như tia sét đâm thủng bầu trời, hung hăng lao đến, Lâm Nhất bày ra vẻ mặt bình tĩnh trước nay chưa từng có.  Đối mặt với sát chiêu này, lòng của hắn, kiếm của hắn, người của hắn không có chút nào căng thẳng hay lúng túng.  Trên người thiếu niên bộc phát kiếm ý nồng đậm, kiếm ý khắp toàn thân bắt đầu run lên một cách điên cuồng… Trái tim hướng kiếm, từ trước đến nay chưa từng có.   Kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Lâm Nhất đã sớm muốn thỉnh giáo Thiên Lôi Phá một phen, ánh mắt hắn lóe sáng, nhanh chóng đẩy kiếm thế Thủy Nguyệt lên đến đỉnh phong, chém mạnh ra.  Một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất đột nhiên nứt toác, kiếm thế Thủy Nguyệt hùng mãnh và đầy bá khí ngưng tụ thành một cái vòi rồng, cuốn lấy kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, ầm ầm trỗi dậy.  Bầu trời vốn đã u ám dường như bị xé toạc ra khi vòi rồng xuất hiện.  Kiếm ý kh ủng bố đổ ập xuống, dị tượng xuất hiện liên tục. Từng tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả khoảng trời, dưới thứ ánh sáng chói lóa kia, gương mặt tuấn tú của thiếu nên dường như hóa thành một bức tượng điêu khắc, trở thành vĩnh hằng.   Một kiếm này, xé rách trời, đánh tan mây, mây trời đều vỡ vụn, chỉ duy kiếm này là vĩnh hằng.  Cùng lúc đó, một chiêu Thiên Lôi Phá của Bạch Lê Hiên cũng xé rách bầu trời, bộc phát từng đợt sấm sét hung tợn, ầm ầm đánh xuống.  Phút chốc, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hai luồng kiếm quang kinh thế hãi tục đã va vào nhau trên chiến đài vương giả.  Ngay khi va chạm, một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng với đó, trời đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Từng luồng kiếm quang b ắn ra hệt như một thoáng kinh hồng, quét qua khắp bốn phía trên quảng trường Long Môn rộng lớn.  Những nơi nó đi qua, có không ít người bị trọng thương, hiện trường lập tức vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.  Mọi người cảm thấy cực kỳ sợ hãi và bối rối, vội ra tay ngăn cản.  Thời khắc hai luồng kiếm thế đáng sợ kia hoàn toàn giao thoa, chân nguyên sôi trào, dị tượng nghiền nát, dư chấn kh ủng bố như hóa thành thực chất, dùng tốc độ kinh người quét ngang toàn trường.  Vèo! Vèo! Vèo!  Giữa không trung, vài bóng người xông ra như tia chớp, bọn họ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt ra tay.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lại là một kiếm này, lúc trước Vân Chân cũng không cách nào đỡ nổi!”  “So về nội tình thì Lâm Nhất kém hơn Vân Chân rất nhiều, Vân Chân có thể cố chịu được, còn hắn thì… theo ta thấy hắn ta không cố được bao lâu đâu!”  Cảm xúc của mọi người đã sớm sôi trào, không khỏi đứng bật dậy, nhẹ giọng than thở.  Lại là một chiêu này, lại là một kiếm này, Thiên Lôi Phá!  “Lâm Nhất, cẩn thận!”, một tiếng hô nhỏ vang lên từ vị trí dành cho khách quý. Hân Nghiên cố xoa dịu trái tim đang đập bang bang trong lồ ng ngực, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng.  “Chết đi, trong trường hợp tu vi ngang nhau thì không ai có thể tiếp được một kiếm này!”  Ánh mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia sáng lạnh, lộ rõ sự tàn khốc. Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.  “Vậy ư? Thế nhưng ta cũng có một kiếm cần nhờ ngươi chỉ giáo”.  Nhìn một kiếm hệt như tia sét đâm thủng bầu trời, hung hăng lao đến, Lâm Nhất bày ra vẻ mặt bình tĩnh trước nay chưa từng có.  Đối mặt với sát chiêu này, lòng của hắn, kiếm của hắn, người của hắn không có chút nào căng thẳng hay lúng túng.  Trên người thiếu niên bộc phát kiếm ý nồng đậm, kiếm ý khắp toàn thân bắt đầu run lên một cách điên cuồng… Trái tim hướng kiếm, từ trước đến nay chưa từng có.   Kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Lâm Nhất đã sớm muốn thỉnh giáo Thiên Lôi Phá một phen, ánh mắt hắn lóe sáng, nhanh chóng đẩy kiếm thế Thủy Nguyệt lên đến đỉnh phong, chém mạnh ra.  Một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất đột nhiên nứt toác, kiếm thế Thủy Nguyệt hùng mãnh và đầy bá khí ngưng tụ thành một cái vòi rồng, cuốn lấy kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, ầm ầm trỗi dậy.  Bầu trời vốn đã u ám dường như bị xé toạc ra khi vòi rồng xuất hiện.  Kiếm ý kh ủng bố đổ ập xuống, dị tượng xuất hiện liên tục. Từng tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả khoảng trời, dưới thứ ánh sáng chói lóa kia, gương mặt tuấn tú của thiếu nên dường như hóa thành một bức tượng điêu khắc, trở thành vĩnh hằng.   Một kiếm này, xé rách trời, đánh tan mây, mây trời đều vỡ vụn, chỉ duy kiếm này là vĩnh hằng.  Cùng lúc đó, một chiêu Thiên Lôi Phá của Bạch Lê Hiên cũng xé rách bầu trời, bộc phát từng đợt sấm sét hung tợn, ầm ầm đánh xuống.  Phút chốc, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hai luồng kiếm quang kinh thế hãi tục đã va vào nhau trên chiến đài vương giả.  Ngay khi va chạm, một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng với đó, trời đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Từng luồng kiếm quang b ắn ra hệt như một thoáng kinh hồng, quét qua khắp bốn phía trên quảng trường Long Môn rộng lớn.  Những nơi nó đi qua, có không ít người bị trọng thương, hiện trường lập tức vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.  Mọi người cảm thấy cực kỳ sợ hãi và bối rối, vội ra tay ngăn cản.  Thời khắc hai luồng kiếm thế đáng sợ kia hoàn toàn giao thoa, chân nguyên sôi trào, dị tượng nghiền nát, dư chấn kh ủng bố như hóa thành thực chất, dùng tốc độ kinh người quét ngang toàn trường.  Vèo! Vèo! Vèo!  Giữa không trung, vài bóng người xông ra như tia chớp, bọn họ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt ra tay.

Chương 1481