“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1497

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm ầm!  Trong tiếng nổ rung trời, đất trời đổi sắc, trước ánh mắt của vô số người, một sức mạnh đáng sợ xưa nay chưa từng có bùng nổ từ dưới hố sâu trên chiến đài vương giả.  Dưới đáy hố sâu kia lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Một tia, hai tia... ba tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây.  Những luồng sinh khí liên tục phun ra từ dưới hố sâu, khiến người ta giật nảy mình.  “Có chuyện gì vậy?”  “Khí tức mạnh quá... Đây rốt cuộc là gì?”  “Là tu vi bản nguyên!”  “Tu vi bản nguyên của cao thủ hàng đầu!”  Vô số cao thủ Tử Phủ nhìn thấy cảnh này đều chấn động.  Rõ ràng ba tia sáng phóng ra từ dưới hố sâu kia là ánh sáng chỉ có tu vi bản nguyên mới có thể tạo ra.  “Chuyện... Chuyện này sao có thể?”  Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tu vi bản nguyên này còn mạnh hơn bản thân ông ta gấp mấy lần.  Một cao thủ có thực lực mạnh như thế sẽ quý trọng tu vi bản nguyên đến mức nào?  Nếu cho đi tu vi bản nguyên, ngoài hậu quả cảnh giới bị giảm, cả đời không thể thăng lên Thiên Phách, cái giá lớn hơn chính là tuổi thọ, đây là cái giá mà Lâm Nhất cũng không biết được. Một sợi là mười năm tuổi thọ, ba sợi là ba mươi năm tuổi thọ.   Với cái giá đắt như thế, dù là người thân nhất cũng không thể dễ dàng làm được.  Răng rắc!  Khi ba tia sáng tụ lại thành một, dưới đáy hố có người ngửa mặt lên trời hét dài.  Ong ong ong!  Tiếng kiếm reo quen thuộc lại vang vọng khắp quảng trường Long Môn, chấn động bên tai mọi người.  “Là Lâm Nhất!”  “Lâm Nhất vẫn chưa thua!”  “Chết tiệt, ông đây khóc mất rồi, không ngờ tiểu tử này vẫn còn át chủ bài”.  “Con đường địa ngục vẫn chưa kết thúc, hi vọng vẫn còn, hi vọng vẫn còn!”  Trong lúc nhất thời, cả quảng trường Long Môn trở nên sôi trào, rất nhiều người phấn khích reo hò.  Ầm!  Một bóng người nhảy ra khỏi hố, hắn trở mình rồi giẫm mạnh xuống đất.  Thiếu niên mặc áo xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, diện mạo anh tuấn, ngũ quan đẹp như điêu khắc. Hắn chưa hẳn là mỹ nam tuyệt thế, nhưng trông cũng khôi ngô tuấn tú, khí chất thoát tục, vẻ sắc bén hiện rõ trên khuôn mặt.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm ầm!  Trong tiếng nổ rung trời, đất trời đổi sắc, trước ánh mắt của vô số người, một sức mạnh đáng sợ xưa nay chưa từng có bùng nổ từ dưới hố sâu trên chiến đài vương giả.  Dưới đáy hố sâu kia lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Một tia, hai tia... ba tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây.  Những luồng sinh khí liên tục phun ra từ dưới hố sâu, khiến người ta giật nảy mình.  “Có chuyện gì vậy?”  “Khí tức mạnh quá... Đây rốt cuộc là gì?”  “Là tu vi bản nguyên!”  “Tu vi bản nguyên của cao thủ hàng đầu!”  Vô số cao thủ Tử Phủ nhìn thấy cảnh này đều chấn động.  Rõ ràng ba tia sáng phóng ra từ dưới hố sâu kia là ánh sáng chỉ có tu vi bản nguyên mới có thể tạo ra.  “Chuyện... Chuyện này sao có thể?”  Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tu vi bản nguyên này còn mạnh hơn bản thân ông ta gấp mấy lần.  Một cao thủ có thực lực mạnh như thế sẽ quý trọng tu vi bản nguyên đến mức nào?  Nếu cho đi tu vi bản nguyên, ngoài hậu quả cảnh giới bị giảm, cả đời không thể thăng lên Thiên Phách, cái giá lớn hơn chính là tuổi thọ, đây là cái giá mà Lâm Nhất cũng không biết được. Một sợi là mười năm tuổi thọ, ba sợi là ba mươi năm tuổi thọ.   Với cái giá đắt như thế, dù là người thân nhất cũng không thể dễ dàng làm được.  Răng rắc!  Khi ba tia sáng tụ lại thành một, dưới đáy hố có người ngửa mặt lên trời hét dài.  Ong ong ong!  Tiếng kiếm reo quen thuộc lại vang vọng khắp quảng trường Long Môn, chấn động bên tai mọi người.  “Là Lâm Nhất!”  “Lâm Nhất vẫn chưa thua!”  “Chết tiệt, ông đây khóc mất rồi, không ngờ tiểu tử này vẫn còn át chủ bài”.  “Con đường địa ngục vẫn chưa kết thúc, hi vọng vẫn còn, hi vọng vẫn còn!”  Trong lúc nhất thời, cả quảng trường Long Môn trở nên sôi trào, rất nhiều người phấn khích reo hò.  Ầm!  Một bóng người nhảy ra khỏi hố, hắn trở mình rồi giẫm mạnh xuống đất.  Thiếu niên mặc áo xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, diện mạo anh tuấn, ngũ quan đẹp như điêu khắc. Hắn chưa hẳn là mỹ nam tuyệt thế, nhưng trông cũng khôi ngô tuấn tú, khí chất thoát tục, vẻ sắc bén hiện rõ trên khuôn mặt.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm ầm!  Trong tiếng nổ rung trời, đất trời đổi sắc, trước ánh mắt của vô số người, một sức mạnh đáng sợ xưa nay chưa từng có bùng nổ từ dưới hố sâu trên chiến đài vương giả.  Dưới đáy hố sâu kia lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Một tia, hai tia... ba tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây.  Những luồng sinh khí liên tục phun ra từ dưới hố sâu, khiến người ta giật nảy mình.  “Có chuyện gì vậy?”  “Khí tức mạnh quá... Đây rốt cuộc là gì?”  “Là tu vi bản nguyên!”  “Tu vi bản nguyên của cao thủ hàng đầu!”  Vô số cao thủ Tử Phủ nhìn thấy cảnh này đều chấn động.  Rõ ràng ba tia sáng phóng ra từ dưới hố sâu kia là ánh sáng chỉ có tu vi bản nguyên mới có thể tạo ra.  “Chuyện... Chuyện này sao có thể?”  Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tu vi bản nguyên này còn mạnh hơn bản thân ông ta gấp mấy lần.  Một cao thủ có thực lực mạnh như thế sẽ quý trọng tu vi bản nguyên đến mức nào?  Nếu cho đi tu vi bản nguyên, ngoài hậu quả cảnh giới bị giảm, cả đời không thể thăng lên Thiên Phách, cái giá lớn hơn chính là tuổi thọ, đây là cái giá mà Lâm Nhất cũng không biết được. Một sợi là mười năm tuổi thọ, ba sợi là ba mươi năm tuổi thọ.   Với cái giá đắt như thế, dù là người thân nhất cũng không thể dễ dàng làm được.  Răng rắc!  Khi ba tia sáng tụ lại thành một, dưới đáy hố có người ngửa mặt lên trời hét dài.  Ong ong ong!  Tiếng kiếm reo quen thuộc lại vang vọng khắp quảng trường Long Môn, chấn động bên tai mọi người.  “Là Lâm Nhất!”  “Lâm Nhất vẫn chưa thua!”  “Chết tiệt, ông đây khóc mất rồi, không ngờ tiểu tử này vẫn còn át chủ bài”.  “Con đường địa ngục vẫn chưa kết thúc, hi vọng vẫn còn, hi vọng vẫn còn!”  Trong lúc nhất thời, cả quảng trường Long Môn trở nên sôi trào, rất nhiều người phấn khích reo hò.  Ầm!  Một bóng người nhảy ra khỏi hố, hắn trở mình rồi giẫm mạnh xuống đất.  Thiếu niên mặc áo xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, diện mạo anh tuấn, ngũ quan đẹp như điêu khắc. Hắn chưa hẳn là mỹ nam tuyệt thế, nhưng trông cũng khôi ngô tuấn tú, khí chất thoát tục, vẻ sắc bén hiện rõ trên khuôn mặt.  

Chương 1497