“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1499
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người lần lượt ra tay ở trung tâm của hố sâu, va chạm dữ dội với nhau. Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay, lúc này, hắn vừa vung kiếm, Ánh Sáng Hạo Nguyệt lập tức được chém ra. Tử Diên Kiếm Quyết được hắn sử dụng đến mức độ mạnh nhất, dưới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, sức mạnh của chiêu kiếm này vượt qua tất cả mọi chiêu thức hắn từng đánh ra trước đây. Rắc! Trong lúc Lâm Nhất giơ tay, kiếm mang thoáng chốc chém chưởng mang mà Tần Vũ đánh ra thành hai nửa. “Chết đi!” Tần Vũ quát một tiếng, chưởng mang biến thành lưỡi dao sắc bén và nóng bỏng, lặng lẽ đánh về phía Lâm Nhất. Vù vù vù! Hắn ta nhanh chóng đánh ra chín chưởng, chín chưởng mang tựa như chín đao quang, mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, tốc độ như điện quang. Nhưng nó lại hàm chứa chân nguyên Huyền Dương cuộn trào mênh mông, chỉ một đòn đã bộc phát ra khí thế vô cùng đáng sợ. Nét mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức ra tay, huy động kiếm mang, lần lượt đỡ lấy chín chưởng này. “Huyền Dương Bộc!” Mái tóc dài của Tần Vũ tung bay, hắn ta như nổi điên, quát to một tiếng. Oanh! Chín chưởng mang đang tản ra tựa như chín lò luyện lớn nhỏ khác nhau thoáng chốc hoà lại làm một. Trên không trung, một lư đỉnh tựa như mặt trời chói chang dốc ngược bay xuống. Không khí bị thiêu đốt một cách vô tình, trong tầm mắt người ngoài, có một thần lư của tiên cung trút xuống. Một con sông chứa đầy dung nham tựa như du long muốn cắn nuốt lấy Lâm Nhất. Ánh mắt Lâm Nhất trở nên tập trung, hắn nắm chặt kiếm Táng Hoa, nhanh chóng quơ múa. Hoa Tử Diên nở rộ, từng tia kiếm mang tung bay, chém tan con sông Hoả Diễm kia. Dung nham nóng chảy bắn tứ tung, tạo thành tiếng vang ùng ùng, tình cảnh chẳng khác nào ngày tận thế. “Ánh Sáng Triều Dương!” Nhìn thấy con sông dung nham bị Lâm Nhất phá huỷ, trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh lẽo loé lên, hắn ta tựa như ánh sáng mặt trời xuất hiện lúc sáng sớm tinh mơ. Tần Vũ giơ tay, chưởng mang lập tức bay về phía Lâm Nhất với tốc độ kinh người. Nhanh quá! Một chưởng này nhanh đến mức đáng sợ, nhanh đến mức mắt thường không thể nào theo kịp.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người lần lượt ra tay ở trung tâm của hố sâu, va chạm dữ dội với nhau. Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay, lúc này, hắn vừa vung kiếm, Ánh Sáng Hạo Nguyệt lập tức được chém ra. Tử Diên Kiếm Quyết được hắn sử dụng đến mức độ mạnh nhất, dưới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, sức mạnh của chiêu kiếm này vượt qua tất cả mọi chiêu thức hắn từng đánh ra trước đây. Rắc! Trong lúc Lâm Nhất giơ tay, kiếm mang thoáng chốc chém chưởng mang mà Tần Vũ đánh ra thành hai nửa. “Chết đi!” Tần Vũ quát một tiếng, chưởng mang biến thành lưỡi dao sắc bén và nóng bỏng, lặng lẽ đánh về phía Lâm Nhất. Vù vù vù! Hắn ta nhanh chóng đánh ra chín chưởng, chín chưởng mang tựa như chín đao quang, mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, tốc độ như điện quang. Nhưng nó lại hàm chứa chân nguyên Huyền Dương cuộn trào mênh mông, chỉ một đòn đã bộc phát ra khí thế vô cùng đáng sợ. Nét mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức ra tay, huy động kiếm mang, lần lượt đỡ lấy chín chưởng này. “Huyền Dương Bộc!” Mái tóc dài của Tần Vũ tung bay, hắn ta như nổi điên, quát to một tiếng. Oanh! Chín chưởng mang đang tản ra tựa như chín lò luyện lớn nhỏ khác nhau thoáng chốc hoà lại làm một. Trên không trung, một lư đỉnh tựa như mặt trời chói chang dốc ngược bay xuống. Không khí bị thiêu đốt một cách vô tình, trong tầm mắt người ngoài, có một thần lư của tiên cung trút xuống. Một con sông chứa đầy dung nham tựa như du long muốn cắn nuốt lấy Lâm Nhất. Ánh mắt Lâm Nhất trở nên tập trung, hắn nắm chặt kiếm Táng Hoa, nhanh chóng quơ múa. Hoa Tử Diên nở rộ, từng tia kiếm mang tung bay, chém tan con sông Hoả Diễm kia. Dung nham nóng chảy bắn tứ tung, tạo thành tiếng vang ùng ùng, tình cảnh chẳng khác nào ngày tận thế. “Ánh Sáng Triều Dương!” Nhìn thấy con sông dung nham bị Lâm Nhất phá huỷ, trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh lẽo loé lên, hắn ta tựa như ánh sáng mặt trời xuất hiện lúc sáng sớm tinh mơ. Tần Vũ giơ tay, chưởng mang lập tức bay về phía Lâm Nhất với tốc độ kinh người. Nhanh quá! Một chưởng này nhanh đến mức đáng sợ, nhanh đến mức mắt thường không thể nào theo kịp.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người lần lượt ra tay ở trung tâm của hố sâu, va chạm dữ dội với nhau. Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay, lúc này, hắn vừa vung kiếm, Ánh Sáng Hạo Nguyệt lập tức được chém ra. Tử Diên Kiếm Quyết được hắn sử dụng đến mức độ mạnh nhất, dưới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, sức mạnh của chiêu kiếm này vượt qua tất cả mọi chiêu thức hắn từng đánh ra trước đây. Rắc! Trong lúc Lâm Nhất giơ tay, kiếm mang thoáng chốc chém chưởng mang mà Tần Vũ đánh ra thành hai nửa. “Chết đi!” Tần Vũ quát một tiếng, chưởng mang biến thành lưỡi dao sắc bén và nóng bỏng, lặng lẽ đánh về phía Lâm Nhất. Vù vù vù! Hắn ta nhanh chóng đánh ra chín chưởng, chín chưởng mang tựa như chín đao quang, mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, tốc độ như điện quang. Nhưng nó lại hàm chứa chân nguyên Huyền Dương cuộn trào mênh mông, chỉ một đòn đã bộc phát ra khí thế vô cùng đáng sợ. Nét mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức ra tay, huy động kiếm mang, lần lượt đỡ lấy chín chưởng này. “Huyền Dương Bộc!” Mái tóc dài của Tần Vũ tung bay, hắn ta như nổi điên, quát to một tiếng. Oanh! Chín chưởng mang đang tản ra tựa như chín lò luyện lớn nhỏ khác nhau thoáng chốc hoà lại làm một. Trên không trung, một lư đỉnh tựa như mặt trời chói chang dốc ngược bay xuống. Không khí bị thiêu đốt một cách vô tình, trong tầm mắt người ngoài, có một thần lư của tiên cung trút xuống. Một con sông chứa đầy dung nham tựa như du long muốn cắn nuốt lấy Lâm Nhất. Ánh mắt Lâm Nhất trở nên tập trung, hắn nắm chặt kiếm Táng Hoa, nhanh chóng quơ múa. Hoa Tử Diên nở rộ, từng tia kiếm mang tung bay, chém tan con sông Hoả Diễm kia. Dung nham nóng chảy bắn tứ tung, tạo thành tiếng vang ùng ùng, tình cảnh chẳng khác nào ngày tận thế. “Ánh Sáng Triều Dương!” Nhìn thấy con sông dung nham bị Lâm Nhất phá huỷ, trong mắt Tần Vũ có ánh sáng lạnh lẽo loé lên, hắn ta tựa như ánh sáng mặt trời xuất hiện lúc sáng sớm tinh mơ. Tần Vũ giơ tay, chưởng mang lập tức bay về phía Lâm Nhất với tốc độ kinh người. Nhanh quá! Một chưởng này nhanh đến mức đáng sợ, nhanh đến mức mắt thường không thể nào theo kịp.