“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1510
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên trán Lạc Phong chảy ra giọt mồ hôi to như hạt đỗ, cảm nhận được sát ý trên người đối phương rõ ràng càng nhiều thêm. Trong lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ, Tần vương này vì cái chết của đại hoàng tử mà mất hết cả lý trí rồi. Nhưng cho dù là vậy, Lạc Phong vẫn như trước không chịu lùi bước mà vẫn đứng đối diện với đối phương. “Hắn giết đệ tử của Huyền Dương Điện, cho dù có là hạng nhất của Long Môn tranh tài thì cũng không có đặc quyền được miễn tội. Nếu không để chấp sự Kỷ Vân xử lý thì thể diện của Huyền Dương Điện để ở đâu, Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi có gánh được nổi trách nhiệm này không?” Mặt Tần vương vô cảm, lạnh lùng đáp trả. “Nói hay lắm”. Trên ghế khán đài dành cho khách quý, Văn Ngạn Bác cười âm hiểm nói: “Nếu như Huyền Dương Điện trách tội thì không chỉ là việc của Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, mà cả Đại Tần này sẽ phải chịu liên luỵ cùng các người”. “Tần vương nói không sai, bất luận thế nào cũng phải giao Lâm Nhất này cho chấp sự của Huyền Dương Điện. Nếu không, Lăng Tiêu Kiếm Các của ông cố tình đối đầu với cả Đại Tần!” Trưởng lão dẫn đoàn của Vân Tiêu Kiếm Các đảo mắt, lập tức tiếp lời. Tiếp sau đó, lần lượt có vài đại Tông môn đồng thời lên tiếng ủng hộ Tần vương, ủng hộ chấp sự của Huyền Dương Điện xử lý Lâm Nhất. Các luồng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Thiếu niên vốn dĩ nên có quang mang chói lọi, mang theo vinh hạnh rời khỏi Long Môn lần này, nhưng không ngờ được lại đột nhiên gặp phải chuyện rắc rối như vậy. Dưới sức ép của Kỷ Vân và Tần vương, tất cả những Tông môn có ân oán với Kiếm Các đều cô lập hoàn toàn người thiếu niên này, bọn họ muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hoặc là theo như bọn họ thấy, Lâm Nhất này từ đầu đến cuối chưa từng có tư cách để tranh hạng nhất. Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi, không ngờ được Huyền Dương Điện và Tần vương này lại ngang ngược bá đạo như thế, trước mặt mọi người thẳng thừng đòi xử lý Lâm Nhất. Xử lý thế nào? Là phế đi tu vi của hắn hay là lấy mạng của hắn, hoặc là chặt một cánh tay hắn? Không hề nghi ngờ, Huyền Dương Điện và Tần vương đều có thực lực và tư cách để làm chuyện này, nhưng người của Kiếm Các ở đây sao có thể đồng ý?” “Giao Lâm Nhất ra đây!” Chỉ thấy âm thanh chấn động đáng sợ truyền đến, Kỷ Vân mặt lạnh như băng bước về phía trước một bước. Tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang điên cuồng tràn ra, uy áp đáng sợ vậy mà cũng không hề kém hơn cảnh giới Thiên Phách của Tần vương bao nhiêu, quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên. “Uy áp đáng sợ quá!” “Chấp sự của Huyền Dương Điện này muốn trừng phạt Lâm Nhất ngay trước mắt mọi người sao?” “Bá đạo quá rồi!” Có Tần vương ủng hộ, khí diễm của Kỷ Vân càng trở nên ngông cuồng, bá đạo vô lý. “Lăng Tiêu Kiếm Các, thực sự muốn đối đầu với Huyền Dương Điện ta hay sao?” Thấy nhóm trưởng lão đi cùng Lạc Phong không hề cử động mà vẫn bao vây che chắn cho Lâm Nhất ở giữa, Kỷ Vân này lạnh lùng quát lên. Huyền Dương Điện!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên trán Lạc Phong chảy ra giọt mồ hôi to như hạt đỗ, cảm nhận được sát ý trên người đối phương rõ ràng càng nhiều thêm. Trong lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ, Tần vương này vì cái chết của đại hoàng tử mà mất hết cả lý trí rồi. Nhưng cho dù là vậy, Lạc Phong vẫn như trước không chịu lùi bước mà vẫn đứng đối diện với đối phương. “Hắn giết đệ tử của Huyền Dương Điện, cho dù có là hạng nhất của Long Môn tranh tài thì cũng không có đặc quyền được miễn tội. Nếu không để chấp sự Kỷ Vân xử lý thì thể diện của Huyền Dương Điện để ở đâu, Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi có gánh được nổi trách nhiệm này không?” Mặt Tần vương vô cảm, lạnh lùng đáp trả. “Nói hay lắm”. Trên ghế khán đài dành cho khách quý, Văn Ngạn Bác cười âm hiểm nói: “Nếu như Huyền Dương Điện trách tội thì không chỉ là việc của Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, mà cả Đại Tần này sẽ phải chịu liên luỵ cùng các người”. “Tần vương nói không sai, bất luận thế nào cũng phải giao Lâm Nhất này cho chấp sự của Huyền Dương Điện. Nếu không, Lăng Tiêu Kiếm Các của ông cố tình đối đầu với cả Đại Tần!” Trưởng lão dẫn đoàn của Vân Tiêu Kiếm Các đảo mắt, lập tức tiếp lời. Tiếp sau đó, lần lượt có vài đại Tông môn đồng thời lên tiếng ủng hộ Tần vương, ủng hộ chấp sự của Huyền Dương Điện xử lý Lâm Nhất. Các luồng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Thiếu niên vốn dĩ nên có quang mang chói lọi, mang theo vinh hạnh rời khỏi Long Môn lần này, nhưng không ngờ được lại đột nhiên gặp phải chuyện rắc rối như vậy. Dưới sức ép của Kỷ Vân và Tần vương, tất cả những Tông môn có ân oán với Kiếm Các đều cô lập hoàn toàn người thiếu niên này, bọn họ muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hoặc là theo như bọn họ thấy, Lâm Nhất này từ đầu đến cuối chưa từng có tư cách để tranh hạng nhất. Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi, không ngờ được Huyền Dương Điện và Tần vương này lại ngang ngược bá đạo như thế, trước mặt mọi người thẳng thừng đòi xử lý Lâm Nhất. Xử lý thế nào? Là phế đi tu vi của hắn hay là lấy mạng của hắn, hoặc là chặt một cánh tay hắn? Không hề nghi ngờ, Huyền Dương Điện và Tần vương đều có thực lực và tư cách để làm chuyện này, nhưng người của Kiếm Các ở đây sao có thể đồng ý?” “Giao Lâm Nhất ra đây!” Chỉ thấy âm thanh chấn động đáng sợ truyền đến, Kỷ Vân mặt lạnh như băng bước về phía trước một bước. Tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang điên cuồng tràn ra, uy áp đáng sợ vậy mà cũng không hề kém hơn cảnh giới Thiên Phách của Tần vương bao nhiêu, quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên. “Uy áp đáng sợ quá!” “Chấp sự của Huyền Dương Điện này muốn trừng phạt Lâm Nhất ngay trước mắt mọi người sao?” “Bá đạo quá rồi!” Có Tần vương ủng hộ, khí diễm của Kỷ Vân càng trở nên ngông cuồng, bá đạo vô lý. “Lăng Tiêu Kiếm Các, thực sự muốn đối đầu với Huyền Dương Điện ta hay sao?” Thấy nhóm trưởng lão đi cùng Lạc Phong không hề cử động mà vẫn bao vây che chắn cho Lâm Nhất ở giữa, Kỷ Vân này lạnh lùng quát lên. Huyền Dương Điện!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên trán Lạc Phong chảy ra giọt mồ hôi to như hạt đỗ, cảm nhận được sát ý trên người đối phương rõ ràng càng nhiều thêm. Trong lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ, Tần vương này vì cái chết của đại hoàng tử mà mất hết cả lý trí rồi. Nhưng cho dù là vậy, Lạc Phong vẫn như trước không chịu lùi bước mà vẫn đứng đối diện với đối phương. “Hắn giết đệ tử của Huyền Dương Điện, cho dù có là hạng nhất của Long Môn tranh tài thì cũng không có đặc quyền được miễn tội. Nếu không để chấp sự Kỷ Vân xử lý thì thể diện của Huyền Dương Điện để ở đâu, Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi có gánh được nổi trách nhiệm này không?” Mặt Tần vương vô cảm, lạnh lùng đáp trả. “Nói hay lắm”. Trên ghế khán đài dành cho khách quý, Văn Ngạn Bác cười âm hiểm nói: “Nếu như Huyền Dương Điện trách tội thì không chỉ là việc của Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, mà cả Đại Tần này sẽ phải chịu liên luỵ cùng các người”. “Tần vương nói không sai, bất luận thế nào cũng phải giao Lâm Nhất này cho chấp sự của Huyền Dương Điện. Nếu không, Lăng Tiêu Kiếm Các của ông cố tình đối đầu với cả Đại Tần!” Trưởng lão dẫn đoàn của Vân Tiêu Kiếm Các đảo mắt, lập tức tiếp lời. Tiếp sau đó, lần lượt có vài đại Tông môn đồng thời lên tiếng ủng hộ Tần vương, ủng hộ chấp sự của Huyền Dương Điện xử lý Lâm Nhất. Các luồng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Thiếu niên vốn dĩ nên có quang mang chói lọi, mang theo vinh hạnh rời khỏi Long Môn lần này, nhưng không ngờ được lại đột nhiên gặp phải chuyện rắc rối như vậy. Dưới sức ép của Kỷ Vân và Tần vương, tất cả những Tông môn có ân oán với Kiếm Các đều cô lập hoàn toàn người thiếu niên này, bọn họ muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hoặc là theo như bọn họ thấy, Lâm Nhất này từ đầu đến cuối chưa từng có tư cách để tranh hạng nhất. Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi, không ngờ được Huyền Dương Điện và Tần vương này lại ngang ngược bá đạo như thế, trước mặt mọi người thẳng thừng đòi xử lý Lâm Nhất. Xử lý thế nào? Là phế đi tu vi của hắn hay là lấy mạng của hắn, hoặc là chặt một cánh tay hắn? Không hề nghi ngờ, Huyền Dương Điện và Tần vương đều có thực lực và tư cách để làm chuyện này, nhưng người của Kiếm Các ở đây sao có thể đồng ý?” “Giao Lâm Nhất ra đây!” Chỉ thấy âm thanh chấn động đáng sợ truyền đến, Kỷ Vân mặt lạnh như băng bước về phía trước một bước. Tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang điên cuồng tràn ra, uy áp đáng sợ vậy mà cũng không hề kém hơn cảnh giới Thiên Phách của Tần vương bao nhiêu, quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên. “Uy áp đáng sợ quá!” “Chấp sự của Huyền Dương Điện này muốn trừng phạt Lâm Nhất ngay trước mắt mọi người sao?” “Bá đạo quá rồi!” Có Tần vương ủng hộ, khí diễm của Kỷ Vân càng trở nên ngông cuồng, bá đạo vô lý. “Lăng Tiêu Kiếm Các, thực sự muốn đối đầu với Huyền Dương Điện ta hay sao?” Thấy nhóm trưởng lão đi cùng Lạc Phong không hề cử động mà vẫn bao vây che chắn cho Lâm Nhất ở giữa, Kỷ Vân này lạnh lùng quát lên. Huyền Dương Điện!