“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1522

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng nó lại xuất hiện ngay trước mắt Lâm Nhất, khiến hắn không thể không tin.  Vụt!  Lúc này, hai bóng người xuyên qua hơi nước lất phất, phá không đi tới, lăng ba vi bộ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.  Là Thập Tam gia và Kiếm Huyền Hà.  “Tiểu tử, đang nghĩ gì đấy? Sao có vẻ giành được vị trí đứng đầu của Long Môn tranh tài nhưng ngươi cũng không vui lắm”.  Thập Tam gia sờ râu, cười khẽ nói.  “Chắc là vì Hoa Vân Hư đúng không, dường như sự xuất hiện của người này mang đến cho Tiểu Lâm Tử của chúng ta áp lực khá lớn”.  Ông lão béo Kiếm Huyền Hà cười nói.  “Bái kiến hai vị tiền bối”.  Lâm Nhất chắp tay hành lễ, không dám thất lễ.  “Tiểu tử, đến đây”.Thập Tam gia ngồi trên một tảng nham thạch vẫy tay với Lâm Nhất.  Lâm Nhất khó hiểu nhưng vẫn bước tới.  Trên khuôn mặt tang thương của Thập Tam gia lộ ra vẻ nghiêm túc ít thấy: “Tiểu tử, đừng nghĩ nhiều quá, ngươi biết lúc đầu Hoa Vân Hư có ý đồ gì không?”  “Ý đồ gì ạ?”  “Hì hì, không nhìn ra được sao? Rõ ràng ông ta có hứng thú với ngươi, muốn bắt ngươi đi để cưỡng chế nhận đồ đệ”.  Thập Tam gia cười đáp.  “Chuyện này...”  “Tiểu tử, ngươi phải nhớ rằng trong mắt ông ta, cả đế quốc Đại Tần còn không quan trọng bằng một mình Tần Vũ. Nhưng còn ngươi, rõ ràng trong mắt ông ta ngươi còn quan trọng hơn cả Tần Vũ, đủ để chứng minh thiên phú của ngươi. Cho dù ở Huyền Dương Điện ngươi cũng nhất định không yếu, do vậy ngươi đừng coi nhẹ bản thân mình”.  Thập Tam gia tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Nhưng lão béo chết tiệt chắc chắn sẽ không để ông ta được như ý, liều mạng ngăn cản ông ta. Vì thế cuối cùng ông ta đành phải để lại câu khách sáo, sau khi cố gắng làm ngươi bị thương thì bình tĩnh bỏ đi”.  Kiếm Huyền Hà đi tới trừng mắt nhìn Thập Tam gia, tiếp lời: “Ta vẫn hơi khó hiểu, với tính cách của ông ta thì sẽ không dễ dàng bỏ đi mới đúng”.  “Người này rất mạnh hay sao ạ?”  Lâm Nhất tò mò hỏi.  “Rất mạnh, hai người chúng ta không sợ ông ta, nhưng nếu ông ta muốn làm ngươi bị thương, chúng ta chưa chắc có thể cản được”.  Kiếm Huyền Hà trầm giọng đáp, có đánh giá rất cao về Hoa Vân Hư.  Lâm Nhất ngạc nhiên: “Nếu vậy thì tại sao ông ta lại tự dưng bỏ đi?”  Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ nghi hoặc, không hiểu lắm.  Thập Tam gia nhìn Lâm Nhất, nói một cách sâu xa: “Nữ hài ngồi bên cạnh ngai vàng Tử Thanh có nhìn ông ta, nha đầu này không đơn giản”.  “Ngươi và nàng ta quen nhau à?”  Trong mắt Kiếm Huyền Hà cũng thoáng qua vẻ tò mò.  Một tháng trước, trong hôn lễ của đại hoàng tử, chính công chúa Phượng Hoa đã đứng ra giải vây cho hắn.  Một tháng sau, trên chiến đài Long Môn, khi Lâm Nhất gặp nguy hiểm lớn nhất, vẫn nhờ nàng ta âm thầm đứng lên bày tỏ ý nguyện của mình.  Nếu một lần là trùng hợp, vậy còn hai lần thì sao?  Chắc chắn không phải!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng nó lại xuất hiện ngay trước mắt Lâm Nhất, khiến hắn không thể không tin.  Vụt!  Lúc này, hai bóng người xuyên qua hơi nước lất phất, phá không đi tới, lăng ba vi bộ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.  Là Thập Tam gia và Kiếm Huyền Hà.  “Tiểu tử, đang nghĩ gì đấy? Sao có vẻ giành được vị trí đứng đầu của Long Môn tranh tài nhưng ngươi cũng không vui lắm”.  Thập Tam gia sờ râu, cười khẽ nói.  “Chắc là vì Hoa Vân Hư đúng không, dường như sự xuất hiện của người này mang đến cho Tiểu Lâm Tử của chúng ta áp lực khá lớn”.  Ông lão béo Kiếm Huyền Hà cười nói.  “Bái kiến hai vị tiền bối”.  Lâm Nhất chắp tay hành lễ, không dám thất lễ.  “Tiểu tử, đến đây”.Thập Tam gia ngồi trên một tảng nham thạch vẫy tay với Lâm Nhất.  Lâm Nhất khó hiểu nhưng vẫn bước tới.  Trên khuôn mặt tang thương của Thập Tam gia lộ ra vẻ nghiêm túc ít thấy: “Tiểu tử, đừng nghĩ nhiều quá, ngươi biết lúc đầu Hoa Vân Hư có ý đồ gì không?”  “Ý đồ gì ạ?”  “Hì hì, không nhìn ra được sao? Rõ ràng ông ta có hứng thú với ngươi, muốn bắt ngươi đi để cưỡng chế nhận đồ đệ”.  Thập Tam gia cười đáp.  “Chuyện này...”  “Tiểu tử, ngươi phải nhớ rằng trong mắt ông ta, cả đế quốc Đại Tần còn không quan trọng bằng một mình Tần Vũ. Nhưng còn ngươi, rõ ràng trong mắt ông ta ngươi còn quan trọng hơn cả Tần Vũ, đủ để chứng minh thiên phú của ngươi. Cho dù ở Huyền Dương Điện ngươi cũng nhất định không yếu, do vậy ngươi đừng coi nhẹ bản thân mình”.  Thập Tam gia tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Nhưng lão béo chết tiệt chắc chắn sẽ không để ông ta được như ý, liều mạng ngăn cản ông ta. Vì thế cuối cùng ông ta đành phải để lại câu khách sáo, sau khi cố gắng làm ngươi bị thương thì bình tĩnh bỏ đi”.  Kiếm Huyền Hà đi tới trừng mắt nhìn Thập Tam gia, tiếp lời: “Ta vẫn hơi khó hiểu, với tính cách của ông ta thì sẽ không dễ dàng bỏ đi mới đúng”.  “Người này rất mạnh hay sao ạ?”  Lâm Nhất tò mò hỏi.  “Rất mạnh, hai người chúng ta không sợ ông ta, nhưng nếu ông ta muốn làm ngươi bị thương, chúng ta chưa chắc có thể cản được”.  Kiếm Huyền Hà trầm giọng đáp, có đánh giá rất cao về Hoa Vân Hư.  Lâm Nhất ngạc nhiên: “Nếu vậy thì tại sao ông ta lại tự dưng bỏ đi?”  Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ nghi hoặc, không hiểu lắm.  Thập Tam gia nhìn Lâm Nhất, nói một cách sâu xa: “Nữ hài ngồi bên cạnh ngai vàng Tử Thanh có nhìn ông ta, nha đầu này không đơn giản”.  “Ngươi và nàng ta quen nhau à?”  Trong mắt Kiếm Huyền Hà cũng thoáng qua vẻ tò mò.  Một tháng trước, trong hôn lễ của đại hoàng tử, chính công chúa Phượng Hoa đã đứng ra giải vây cho hắn.  Một tháng sau, trên chiến đài Long Môn, khi Lâm Nhất gặp nguy hiểm lớn nhất, vẫn nhờ nàng ta âm thầm đứng lên bày tỏ ý nguyện của mình.  Nếu một lần là trùng hợp, vậy còn hai lần thì sao?  Chắc chắn không phải!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng nó lại xuất hiện ngay trước mắt Lâm Nhất, khiến hắn không thể không tin.  Vụt!  Lúc này, hai bóng người xuyên qua hơi nước lất phất, phá không đi tới, lăng ba vi bộ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.  Là Thập Tam gia và Kiếm Huyền Hà.  “Tiểu tử, đang nghĩ gì đấy? Sao có vẻ giành được vị trí đứng đầu của Long Môn tranh tài nhưng ngươi cũng không vui lắm”.  Thập Tam gia sờ râu, cười khẽ nói.  “Chắc là vì Hoa Vân Hư đúng không, dường như sự xuất hiện của người này mang đến cho Tiểu Lâm Tử của chúng ta áp lực khá lớn”.  Ông lão béo Kiếm Huyền Hà cười nói.  “Bái kiến hai vị tiền bối”.  Lâm Nhất chắp tay hành lễ, không dám thất lễ.  “Tiểu tử, đến đây”.Thập Tam gia ngồi trên một tảng nham thạch vẫy tay với Lâm Nhất.  Lâm Nhất khó hiểu nhưng vẫn bước tới.  Trên khuôn mặt tang thương của Thập Tam gia lộ ra vẻ nghiêm túc ít thấy: “Tiểu tử, đừng nghĩ nhiều quá, ngươi biết lúc đầu Hoa Vân Hư có ý đồ gì không?”  “Ý đồ gì ạ?”  “Hì hì, không nhìn ra được sao? Rõ ràng ông ta có hứng thú với ngươi, muốn bắt ngươi đi để cưỡng chế nhận đồ đệ”.  Thập Tam gia cười đáp.  “Chuyện này...”  “Tiểu tử, ngươi phải nhớ rằng trong mắt ông ta, cả đế quốc Đại Tần còn không quan trọng bằng một mình Tần Vũ. Nhưng còn ngươi, rõ ràng trong mắt ông ta ngươi còn quan trọng hơn cả Tần Vũ, đủ để chứng minh thiên phú của ngươi. Cho dù ở Huyền Dương Điện ngươi cũng nhất định không yếu, do vậy ngươi đừng coi nhẹ bản thân mình”.  Thập Tam gia tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Nhưng lão béo chết tiệt chắc chắn sẽ không để ông ta được như ý, liều mạng ngăn cản ông ta. Vì thế cuối cùng ông ta đành phải để lại câu khách sáo, sau khi cố gắng làm ngươi bị thương thì bình tĩnh bỏ đi”.  Kiếm Huyền Hà đi tới trừng mắt nhìn Thập Tam gia, tiếp lời: “Ta vẫn hơi khó hiểu, với tính cách của ông ta thì sẽ không dễ dàng bỏ đi mới đúng”.  “Người này rất mạnh hay sao ạ?”  Lâm Nhất tò mò hỏi.  “Rất mạnh, hai người chúng ta không sợ ông ta, nhưng nếu ông ta muốn làm ngươi bị thương, chúng ta chưa chắc có thể cản được”.  Kiếm Huyền Hà trầm giọng đáp, có đánh giá rất cao về Hoa Vân Hư.  Lâm Nhất ngạc nhiên: “Nếu vậy thì tại sao ông ta lại tự dưng bỏ đi?”  Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ nghi hoặc, không hiểu lắm.  Thập Tam gia nhìn Lâm Nhất, nói một cách sâu xa: “Nữ hài ngồi bên cạnh ngai vàng Tử Thanh có nhìn ông ta, nha đầu này không đơn giản”.  “Ngươi và nàng ta quen nhau à?”  Trong mắt Kiếm Huyền Hà cũng thoáng qua vẻ tò mò.  Một tháng trước, trong hôn lễ của đại hoàng tử, chính công chúa Phượng Hoa đã đứng ra giải vây cho hắn.  Một tháng sau, trên chiến đài Long Môn, khi Lâm Nhất gặp nguy hiểm lớn nhất, vẫn nhờ nàng ta âm thầm đứng lên bày tỏ ý nguyện của mình.  Nếu một lần là trùng hợp, vậy còn hai lần thì sao?  Chắc chắn không phải!  

Chương 1522