“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1528

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có điều, trong đầu hắn vẫn cứ nghĩ về vấn đề vừa rồi, rốt cuộc công chúa Phượng Hoa là ai?  Sau nửa khắc, hai người đã đi đến đại điện tông môn, chắp sự áo xám chắp tay cười nói: “Vào đi, Mai hộ pháp đã đợi lâu rồi!”  Lâm Nhất khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào.  Trên đại điện tông môn rộng lớn, trang trọng và uy nghiêm, không chỉ có một người.Mai hộ pháp đang đứng trước bài vị tổ sư, ông ấy quay đầu nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Tên nhóc kia, nghe nói ít ngày nữa ngươi sẽ ra ngoài à?”  “Ừm”.  Lâm Nhất nói chi tiết hơn: “Quả thật ta có ý định như vậy”.  Mai hộ pháp bước tới, mỉm cười nói: “Theo như lệ cũ, người mới luôn có ý định đi chu du khắp nơi. Dù sao thì trong thế hệ trẻ Đại Tần, hiện đã không có ai là đối thủ của ngươi nữa rồi”.  Ông ấy cố ý dừng lại một chút, nhằm kích thích Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất lại chẳng có chút gì là gấp gáp, vẫn bình tĩnh chờ đối phương nói tiếp.  “Tên nhóc này, ngươi không gấp chút nào à? Vậy thôi, để ta nói ngắn gọn. Chuyện thứ nhất, đương nhiên là về phần thưởng mà Thánh Sứ đưa đến. Vài ngày trước, nó đã được chuyển đến, nhưng do ngươi đang bế quan nên ta không quấy rầy”.  Mai hộ pháp lấy ra một cái hộp gấm và đưa cho hắn.  Rất nặng!  Lâm Nhất đưa tay nhận lấy, hắn thoáng nhíu mày, không ngờ cái hộp gấm trông không lớn là bao mà lại nặng đến vậy.  Trong này đựng gì thế?  Thấy Mai hộ pháp ra hiệu cho mình mở ra, Lâm Nhất liền làm theo.  Ầm!  Ngay khi vừa mở nó ra, một luồng hào quang cực kỳ chói mắt bắn thẳng ra, Lâm Nhất híp mắt nhìn thật kỹ. Bỗng, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, tâm trạng cũng trở nên phấn khích.  Tổng cộng có mười viên linh ngọc tam phẩm!  “Thứ này…”  Lâm Nhất không nói nên lời: “Hình như không nằm trong phạm vi ban thưởng?”  Tám thứ hạng đầu đều có phần thưởng linh thạch tương ứng, nhưng Lâm Nhất nhớ rất rõ tất cả đều là linh ngọc nhị phẩm.  Còn về tam phẩm thì thật sự hắn không dám nghĩ đến, thứ quý hiếm như vậy, dù là Lăng Tiêu Kiếm Các thì cũng không dám tùy tiện ban thưởng cho hắn.  Ở đế quốc Đại Tần, ngoại trừ tứ đại tông môn thì không có tông môn nào đủ khả năng ban cho đệ tử linh ngọc nhị phẩm. Kể cả đệ tử của Kiếm Các thì đối với bọn họ, linh ngọc tam phẩm cũng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.  Nếu đang ở cảnh giới Huyền Võ, chỉ một viên linh ngọc tam phẩm, thậm chí có thể tạo thành một sợi huyền mạch.  “Đây là phần thưởng dành riêng cho ngươi, người đầu tiên thành công trên con đường địa ngục từ cổ chí kim”.   Trong mắt Mai hộ pháp lóe lên niềm kiêu hãnh, dù gì thì Lâm Nhất đạt được vinh hạnh bực này cũng có một phần công lao của ông ấy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có điều, trong đầu hắn vẫn cứ nghĩ về vấn đề vừa rồi, rốt cuộc công chúa Phượng Hoa là ai?  Sau nửa khắc, hai người đã đi đến đại điện tông môn, chắp sự áo xám chắp tay cười nói: “Vào đi, Mai hộ pháp đã đợi lâu rồi!”  Lâm Nhất khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào.  Trên đại điện tông môn rộng lớn, trang trọng và uy nghiêm, không chỉ có một người.Mai hộ pháp đang đứng trước bài vị tổ sư, ông ấy quay đầu nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Tên nhóc kia, nghe nói ít ngày nữa ngươi sẽ ra ngoài à?”  “Ừm”.  Lâm Nhất nói chi tiết hơn: “Quả thật ta có ý định như vậy”.  Mai hộ pháp bước tới, mỉm cười nói: “Theo như lệ cũ, người mới luôn có ý định đi chu du khắp nơi. Dù sao thì trong thế hệ trẻ Đại Tần, hiện đã không có ai là đối thủ của ngươi nữa rồi”.  Ông ấy cố ý dừng lại một chút, nhằm kích thích Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất lại chẳng có chút gì là gấp gáp, vẫn bình tĩnh chờ đối phương nói tiếp.  “Tên nhóc này, ngươi không gấp chút nào à? Vậy thôi, để ta nói ngắn gọn. Chuyện thứ nhất, đương nhiên là về phần thưởng mà Thánh Sứ đưa đến. Vài ngày trước, nó đã được chuyển đến, nhưng do ngươi đang bế quan nên ta không quấy rầy”.  Mai hộ pháp lấy ra một cái hộp gấm và đưa cho hắn.  Rất nặng!  Lâm Nhất đưa tay nhận lấy, hắn thoáng nhíu mày, không ngờ cái hộp gấm trông không lớn là bao mà lại nặng đến vậy.  Trong này đựng gì thế?  Thấy Mai hộ pháp ra hiệu cho mình mở ra, Lâm Nhất liền làm theo.  Ầm!  Ngay khi vừa mở nó ra, một luồng hào quang cực kỳ chói mắt bắn thẳng ra, Lâm Nhất híp mắt nhìn thật kỹ. Bỗng, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, tâm trạng cũng trở nên phấn khích.  Tổng cộng có mười viên linh ngọc tam phẩm!  “Thứ này…”  Lâm Nhất không nói nên lời: “Hình như không nằm trong phạm vi ban thưởng?”  Tám thứ hạng đầu đều có phần thưởng linh thạch tương ứng, nhưng Lâm Nhất nhớ rất rõ tất cả đều là linh ngọc nhị phẩm.  Còn về tam phẩm thì thật sự hắn không dám nghĩ đến, thứ quý hiếm như vậy, dù là Lăng Tiêu Kiếm Các thì cũng không dám tùy tiện ban thưởng cho hắn.  Ở đế quốc Đại Tần, ngoại trừ tứ đại tông môn thì không có tông môn nào đủ khả năng ban cho đệ tử linh ngọc nhị phẩm. Kể cả đệ tử của Kiếm Các thì đối với bọn họ, linh ngọc tam phẩm cũng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.  Nếu đang ở cảnh giới Huyền Võ, chỉ một viên linh ngọc tam phẩm, thậm chí có thể tạo thành một sợi huyền mạch.  “Đây là phần thưởng dành riêng cho ngươi, người đầu tiên thành công trên con đường địa ngục từ cổ chí kim”.   Trong mắt Mai hộ pháp lóe lên niềm kiêu hãnh, dù gì thì Lâm Nhất đạt được vinh hạnh bực này cũng có một phần công lao của ông ấy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có điều, trong đầu hắn vẫn cứ nghĩ về vấn đề vừa rồi, rốt cuộc công chúa Phượng Hoa là ai?  Sau nửa khắc, hai người đã đi đến đại điện tông môn, chắp sự áo xám chắp tay cười nói: “Vào đi, Mai hộ pháp đã đợi lâu rồi!”  Lâm Nhất khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào.  Trên đại điện tông môn rộng lớn, trang trọng và uy nghiêm, không chỉ có một người.Mai hộ pháp đang đứng trước bài vị tổ sư, ông ấy quay đầu nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Tên nhóc kia, nghe nói ít ngày nữa ngươi sẽ ra ngoài à?”  “Ừm”.  Lâm Nhất nói chi tiết hơn: “Quả thật ta có ý định như vậy”.  Mai hộ pháp bước tới, mỉm cười nói: “Theo như lệ cũ, người mới luôn có ý định đi chu du khắp nơi. Dù sao thì trong thế hệ trẻ Đại Tần, hiện đã không có ai là đối thủ của ngươi nữa rồi”.  Ông ấy cố ý dừng lại một chút, nhằm kích thích Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất lại chẳng có chút gì là gấp gáp, vẫn bình tĩnh chờ đối phương nói tiếp.  “Tên nhóc này, ngươi không gấp chút nào à? Vậy thôi, để ta nói ngắn gọn. Chuyện thứ nhất, đương nhiên là về phần thưởng mà Thánh Sứ đưa đến. Vài ngày trước, nó đã được chuyển đến, nhưng do ngươi đang bế quan nên ta không quấy rầy”.  Mai hộ pháp lấy ra một cái hộp gấm và đưa cho hắn.  Rất nặng!  Lâm Nhất đưa tay nhận lấy, hắn thoáng nhíu mày, không ngờ cái hộp gấm trông không lớn là bao mà lại nặng đến vậy.  Trong này đựng gì thế?  Thấy Mai hộ pháp ra hiệu cho mình mở ra, Lâm Nhất liền làm theo.  Ầm!  Ngay khi vừa mở nó ra, một luồng hào quang cực kỳ chói mắt bắn thẳng ra, Lâm Nhất híp mắt nhìn thật kỹ. Bỗng, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, tâm trạng cũng trở nên phấn khích.  Tổng cộng có mười viên linh ngọc tam phẩm!  “Thứ này…”  Lâm Nhất không nói nên lời: “Hình như không nằm trong phạm vi ban thưởng?”  Tám thứ hạng đầu đều có phần thưởng linh thạch tương ứng, nhưng Lâm Nhất nhớ rất rõ tất cả đều là linh ngọc nhị phẩm.  Còn về tam phẩm thì thật sự hắn không dám nghĩ đến, thứ quý hiếm như vậy, dù là Lăng Tiêu Kiếm Các thì cũng không dám tùy tiện ban thưởng cho hắn.  Ở đế quốc Đại Tần, ngoại trừ tứ đại tông môn thì không có tông môn nào đủ khả năng ban cho đệ tử linh ngọc nhị phẩm. Kể cả đệ tử của Kiếm Các thì đối với bọn họ, linh ngọc tam phẩm cũng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.  Nếu đang ở cảnh giới Huyền Võ, chỉ một viên linh ngọc tam phẩm, thậm chí có thể tạo thành một sợi huyền mạch.  “Đây là phần thưởng dành riêng cho ngươi, người đầu tiên thành công trên con đường địa ngục từ cổ chí kim”.   Trong mắt Mai hộ pháp lóe lên niềm kiêu hãnh, dù gì thì Lâm Nhất đạt được vinh hạnh bực này cũng có một phần công lao của ông ấy. 

Chương 1528