“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1542

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc ánh nắng sáng chiếu rọi lên mặt Lâm Nhất, giai nhân trong lòng đã lặng lẽ rời đi.  Lâm Nhất dụi mắt, nhìn thấy một bức thư ở bên cạnh, hắn lập tức mở ra.“Tiểu sư đệ, lúc đệ nhìn thấy bức thư này thì sư tỷ đã đi rồi. Có lẽ sư tỷ đã thật sự thích đệ, đệ hỏi ta động lòng từ bao giờ ta cũng không biết. Có lẽ là hôm đó, đệ đã cứu ta khỏi đại hoàng tử vào thời điểm ta bất lực nhất. Cũng có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ai có thể nói rõ được chứ?”  “Ta thật sự từng nghĩ sẽ phiêu bạt chân trời cùng đệ, cho dù đệ có thích ta không, sư tỷ vẫn sẽ ở bên cạnh đệ, dù sao đệ cũng không đuổi ta đi đúng không, hì hì. Nhưng sư tỷ không thể ích kỷ được, nếu đệ đã thật sự quyết tâm thì sao ta có thể khiến đệ khó xử chứ, đúng như đệ nói, sư tỷ cũng thương đệ, không muốn nhìn thấy đệ buồn vì ta”.  “Ta đi đây, có lẽ lần này cũng sẽ không trở về Lăng Tiêu Kiếm Các nữa, nhưng ta luôn cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại. Chân trời xa xôi, giang hồ còn đó”.  Chân trời góc biển, chặng đường có xa, nhưng chỉ cần giang hồ còn đó, tình nghĩa cũng sẽ không đứt doạn, cũng sẽ có cơ hội gặp lại.  Lâm Nhất nhìn bức thư, thiếu niên nở một nụ cười dưới ánh sáng mặt trời.  “Đi thôi”.  Lâm Nhất cất bức thư đi, nhảy lên trên ngựa Huyết Long, đội mũ rộng vành đi xa.  Người ở Đế Đô Đại Tần vẫn đang chìm đắm trong niềm vui nữ đế Phượng Hoa lên ngôi, sự rời đi của Lâm Nhất không thu hút quá nhiều sự chú ý. Thậm chí chỉ có sư huynh đệ thân thiết của Lạc Già Sơn mới biết việc hắn rời đi.  Nhưng danh hiệu công tử Táng Hoa của hắn vẫn lưu truyền khắp Đại Tần đế quốc, khiến người ta khó mà quên được.  Vì hắn đã trở thành yêu nghiệt truyền kỳ của nơi này rồi.  …  Trăng sáng sao thưa, gió rét lạnh lẽo.  Ban đêm ở hoang nguyên Tịch Diệt vẫn luôn lạnh lẽo và hiu quạnh, trong phạm vi mấy vạn dặm đều là cấm địa không có hơi người, chỉ có vô vàn yêu thú và cánh đồng hoang vu khiến người ta sợ hãi trong bóng đêm.  Cách tốt nhất để rời khỏi Đại Tần đương nhiên là đi qua sơn mạch Tịch Diệt.   Trung tâm của hoang nguyên Tịch Diệt cũng chính là biên giới của Đại Tần đế quốc, đi qua cánh đồng hoang vu đầy yêu thú này đã xem như hoàn toàn rời khỏi Đại Tần rồi.  Bóng đêm khó đoán, giữa mấy viên đá cũ có một đống lửa đang cháy.  Một thiếu niên áo xanh ngồi cạnh đống lửa, đang dùng cành cây nướng thịt yêu thú. Tiếng lách tách vang lên, mỡ chảy xuống, mùi thơm lan toả.  Thiếu niên thành thạo rắc các loại gia vị lên, xoay miếng thịt yêu thú, động tác như nước chảy mây bay, không chút vụng về.  Rõ ràng đây là một người có kinh nghiệm lịch luyện phong phú.  “Ăn đi ăn đi”.  Không nói cũng biết thiếu niên dĩ nhiên là Lâm Nhất.  Lâm Nhất xé một miếng thịt, đưa cho ngựa Huyết Long đang chảy nước miếng ròng ròng, sau đó thì tự thưởng thức.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc ánh nắng sáng chiếu rọi lên mặt Lâm Nhất, giai nhân trong lòng đã lặng lẽ rời đi.  Lâm Nhất dụi mắt, nhìn thấy một bức thư ở bên cạnh, hắn lập tức mở ra.“Tiểu sư đệ, lúc đệ nhìn thấy bức thư này thì sư tỷ đã đi rồi. Có lẽ sư tỷ đã thật sự thích đệ, đệ hỏi ta động lòng từ bao giờ ta cũng không biết. Có lẽ là hôm đó, đệ đã cứu ta khỏi đại hoàng tử vào thời điểm ta bất lực nhất. Cũng có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ai có thể nói rõ được chứ?”  “Ta thật sự từng nghĩ sẽ phiêu bạt chân trời cùng đệ, cho dù đệ có thích ta không, sư tỷ vẫn sẽ ở bên cạnh đệ, dù sao đệ cũng không đuổi ta đi đúng không, hì hì. Nhưng sư tỷ không thể ích kỷ được, nếu đệ đã thật sự quyết tâm thì sao ta có thể khiến đệ khó xử chứ, đúng như đệ nói, sư tỷ cũng thương đệ, không muốn nhìn thấy đệ buồn vì ta”.  “Ta đi đây, có lẽ lần này cũng sẽ không trở về Lăng Tiêu Kiếm Các nữa, nhưng ta luôn cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại. Chân trời xa xôi, giang hồ còn đó”.  Chân trời góc biển, chặng đường có xa, nhưng chỉ cần giang hồ còn đó, tình nghĩa cũng sẽ không đứt doạn, cũng sẽ có cơ hội gặp lại.  Lâm Nhất nhìn bức thư, thiếu niên nở một nụ cười dưới ánh sáng mặt trời.  “Đi thôi”.  Lâm Nhất cất bức thư đi, nhảy lên trên ngựa Huyết Long, đội mũ rộng vành đi xa.  Người ở Đế Đô Đại Tần vẫn đang chìm đắm trong niềm vui nữ đế Phượng Hoa lên ngôi, sự rời đi của Lâm Nhất không thu hút quá nhiều sự chú ý. Thậm chí chỉ có sư huynh đệ thân thiết của Lạc Già Sơn mới biết việc hắn rời đi.  Nhưng danh hiệu công tử Táng Hoa của hắn vẫn lưu truyền khắp Đại Tần đế quốc, khiến người ta khó mà quên được.  Vì hắn đã trở thành yêu nghiệt truyền kỳ của nơi này rồi.  …  Trăng sáng sao thưa, gió rét lạnh lẽo.  Ban đêm ở hoang nguyên Tịch Diệt vẫn luôn lạnh lẽo và hiu quạnh, trong phạm vi mấy vạn dặm đều là cấm địa không có hơi người, chỉ có vô vàn yêu thú và cánh đồng hoang vu khiến người ta sợ hãi trong bóng đêm.  Cách tốt nhất để rời khỏi Đại Tần đương nhiên là đi qua sơn mạch Tịch Diệt.   Trung tâm của hoang nguyên Tịch Diệt cũng chính là biên giới của Đại Tần đế quốc, đi qua cánh đồng hoang vu đầy yêu thú này đã xem như hoàn toàn rời khỏi Đại Tần rồi.  Bóng đêm khó đoán, giữa mấy viên đá cũ có một đống lửa đang cháy.  Một thiếu niên áo xanh ngồi cạnh đống lửa, đang dùng cành cây nướng thịt yêu thú. Tiếng lách tách vang lên, mỡ chảy xuống, mùi thơm lan toả.  Thiếu niên thành thạo rắc các loại gia vị lên, xoay miếng thịt yêu thú, động tác như nước chảy mây bay, không chút vụng về.  Rõ ràng đây là một người có kinh nghiệm lịch luyện phong phú.  “Ăn đi ăn đi”.  Không nói cũng biết thiếu niên dĩ nhiên là Lâm Nhất.  Lâm Nhất xé một miếng thịt, đưa cho ngựa Huyết Long đang chảy nước miếng ròng ròng, sau đó thì tự thưởng thức.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc ánh nắng sáng chiếu rọi lên mặt Lâm Nhất, giai nhân trong lòng đã lặng lẽ rời đi.  Lâm Nhất dụi mắt, nhìn thấy một bức thư ở bên cạnh, hắn lập tức mở ra.“Tiểu sư đệ, lúc đệ nhìn thấy bức thư này thì sư tỷ đã đi rồi. Có lẽ sư tỷ đã thật sự thích đệ, đệ hỏi ta động lòng từ bao giờ ta cũng không biết. Có lẽ là hôm đó, đệ đã cứu ta khỏi đại hoàng tử vào thời điểm ta bất lực nhất. Cũng có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ai có thể nói rõ được chứ?”  “Ta thật sự từng nghĩ sẽ phiêu bạt chân trời cùng đệ, cho dù đệ có thích ta không, sư tỷ vẫn sẽ ở bên cạnh đệ, dù sao đệ cũng không đuổi ta đi đúng không, hì hì. Nhưng sư tỷ không thể ích kỷ được, nếu đệ đã thật sự quyết tâm thì sao ta có thể khiến đệ khó xử chứ, đúng như đệ nói, sư tỷ cũng thương đệ, không muốn nhìn thấy đệ buồn vì ta”.  “Ta đi đây, có lẽ lần này cũng sẽ không trở về Lăng Tiêu Kiếm Các nữa, nhưng ta luôn cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại. Chân trời xa xôi, giang hồ còn đó”.  Chân trời góc biển, chặng đường có xa, nhưng chỉ cần giang hồ còn đó, tình nghĩa cũng sẽ không đứt doạn, cũng sẽ có cơ hội gặp lại.  Lâm Nhất nhìn bức thư, thiếu niên nở một nụ cười dưới ánh sáng mặt trời.  “Đi thôi”.  Lâm Nhất cất bức thư đi, nhảy lên trên ngựa Huyết Long, đội mũ rộng vành đi xa.  Người ở Đế Đô Đại Tần vẫn đang chìm đắm trong niềm vui nữ đế Phượng Hoa lên ngôi, sự rời đi của Lâm Nhất không thu hút quá nhiều sự chú ý. Thậm chí chỉ có sư huynh đệ thân thiết của Lạc Già Sơn mới biết việc hắn rời đi.  Nhưng danh hiệu công tử Táng Hoa của hắn vẫn lưu truyền khắp Đại Tần đế quốc, khiến người ta khó mà quên được.  Vì hắn đã trở thành yêu nghiệt truyền kỳ của nơi này rồi.  …  Trăng sáng sao thưa, gió rét lạnh lẽo.  Ban đêm ở hoang nguyên Tịch Diệt vẫn luôn lạnh lẽo và hiu quạnh, trong phạm vi mấy vạn dặm đều là cấm địa không có hơi người, chỉ có vô vàn yêu thú và cánh đồng hoang vu khiến người ta sợ hãi trong bóng đêm.  Cách tốt nhất để rời khỏi Đại Tần đương nhiên là đi qua sơn mạch Tịch Diệt.   Trung tâm của hoang nguyên Tịch Diệt cũng chính là biên giới của Đại Tần đế quốc, đi qua cánh đồng hoang vu đầy yêu thú này đã xem như hoàn toàn rời khỏi Đại Tần rồi.  Bóng đêm khó đoán, giữa mấy viên đá cũ có một đống lửa đang cháy.  Một thiếu niên áo xanh ngồi cạnh đống lửa, đang dùng cành cây nướng thịt yêu thú. Tiếng lách tách vang lên, mỡ chảy xuống, mùi thơm lan toả.  Thiếu niên thành thạo rắc các loại gia vị lên, xoay miếng thịt yêu thú, động tác như nước chảy mây bay, không chút vụng về.  Rõ ràng đây là một người có kinh nghiệm lịch luyện phong phú.  “Ăn đi ăn đi”.  Không nói cũng biết thiếu niên dĩ nhiên là Lâm Nhất.  Lâm Nhất xé một miếng thịt, đưa cho ngựa Huyết Long đang chảy nước miếng ròng ròng, sau đó thì tự thưởng thức.  

Chương 1542