“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1550
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trách con Tử Diệm Ma Lang Vương này quá cố chấp, có chết cũng không muốn bỏ đi giữa chừng. Grào! Yêu thú bốn phía đã nhấp nhổm không yên từ lâu, lúc này bắt đầu xuất hiện, hai mắt đỏ quạch, thèm thuồng nhìn về phía đỉnh núi. Yêu thú ẩn nấp trong bóng tối tổng cộng có năm con, bọn chúng đã mất hết cả kiên nhẫn. Trên đỉnh núi, Tử Diệm Ma Lang Vương nằm trên đất, máu thịt lẫn lộn, thoi thóp sắp chết. Kẻ thất bại đương nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nói đến cũng thực châm biếm, lôi kiếp còn chưa thể lấy được mạng của nó mà cuối cùng nó lại phải chết trong tay đồng loại của mình. Lắc đầu, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ máu tựa như kinh hồng lao đến. Trước khi năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ kia tiến đến gần ngọn núi đá thì nó đã nhanh như chớp đáp xuống đỉnh núi trước một bước. Huyết Long Mã? Đáy mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ khác lạ, trong đầu bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, nhằng nhãi ngu ngốc này định làm cái gì. Tham lam quá rồi… Mặc dù biết thằng nhãi này gần đây sắp thăng cấp lên cảnh giới Tử Phủ, vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm thế này. Nó muốn cướp đồ ăn của năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ đang vây xung quanh. Không đúng! Huyết Long Mã trước giờ luôn cướp giật đồ ăn nhanh như chớp, nhưng sau khi đáp xuống đỉnh núi thì không hề lao đến chỗ cơ thể của Tử Diệm Ma Lang Vương. Mà nó xoay người lại phát ra tiếng gào giận dữ với năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ. Trong đôi mắt bắn ra quang mang sáng ngời trước nay chưa từng có. Bảo vệ, nó muốn bảo vệ Tử Diệm Ma Lang Vương độ kiếp thất bại này! Nhìn Huyết Long Mã đang nhe răng doạ dẫm trên đỉnh núi, đáy mắt của năm con hung thú khác lộ vẻ khinh thường. Một yêu thú còn chưa đạt đến cảnh giới Tử Phủ lại dám tranh giành với bọn chúng, đúng là không biết tự lượng sức. Rầm! Nhưng con Nham Giác Thú xông lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hất mạnh về phía sau. Khí thế mà Huyết Long Mã bắn ra vô cùng kinh khủng, khắp cơ thể nó phóng ra hoả diễm màu đỏ máu, hung hãn nóng nảy tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào. Con Nham Giác Thú kia lăn xuống dưới phát ra từng hồi tiếng gào giận dữ, trên người nó bị cái sừng trước đầu của Huyết Long Mã đâm thành một lỗ sâu hoắm chảy đầy máu tươi, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng bốn con hung thú còn lại chẳng hề quan tâm đến nó, vẫn tiếp bước xông về phía đỉnh núi. Đỉnh núi có một con Ma Lang Vương cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang chờ bọn chúng đến phanh thây xẻ thịt, điều này hấp dẫn đến nhường nào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trách con Tử Diệm Ma Lang Vương này quá cố chấp, có chết cũng không muốn bỏ đi giữa chừng. Grào! Yêu thú bốn phía đã nhấp nhổm không yên từ lâu, lúc này bắt đầu xuất hiện, hai mắt đỏ quạch, thèm thuồng nhìn về phía đỉnh núi. Yêu thú ẩn nấp trong bóng tối tổng cộng có năm con, bọn chúng đã mất hết cả kiên nhẫn. Trên đỉnh núi, Tử Diệm Ma Lang Vương nằm trên đất, máu thịt lẫn lộn, thoi thóp sắp chết. Kẻ thất bại đương nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nói đến cũng thực châm biếm, lôi kiếp còn chưa thể lấy được mạng của nó mà cuối cùng nó lại phải chết trong tay đồng loại của mình. Lắc đầu, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ máu tựa như kinh hồng lao đến. Trước khi năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ kia tiến đến gần ngọn núi đá thì nó đã nhanh như chớp đáp xuống đỉnh núi trước một bước. Huyết Long Mã? Đáy mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ khác lạ, trong đầu bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, nhằng nhãi ngu ngốc này định làm cái gì. Tham lam quá rồi… Mặc dù biết thằng nhãi này gần đây sắp thăng cấp lên cảnh giới Tử Phủ, vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm thế này. Nó muốn cướp đồ ăn của năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ đang vây xung quanh. Không đúng! Huyết Long Mã trước giờ luôn cướp giật đồ ăn nhanh như chớp, nhưng sau khi đáp xuống đỉnh núi thì không hề lao đến chỗ cơ thể của Tử Diệm Ma Lang Vương. Mà nó xoay người lại phát ra tiếng gào giận dữ với năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ. Trong đôi mắt bắn ra quang mang sáng ngời trước nay chưa từng có. Bảo vệ, nó muốn bảo vệ Tử Diệm Ma Lang Vương độ kiếp thất bại này! Nhìn Huyết Long Mã đang nhe răng doạ dẫm trên đỉnh núi, đáy mắt của năm con hung thú khác lộ vẻ khinh thường. Một yêu thú còn chưa đạt đến cảnh giới Tử Phủ lại dám tranh giành với bọn chúng, đúng là không biết tự lượng sức. Rầm! Nhưng con Nham Giác Thú xông lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hất mạnh về phía sau. Khí thế mà Huyết Long Mã bắn ra vô cùng kinh khủng, khắp cơ thể nó phóng ra hoả diễm màu đỏ máu, hung hãn nóng nảy tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào. Con Nham Giác Thú kia lăn xuống dưới phát ra từng hồi tiếng gào giận dữ, trên người nó bị cái sừng trước đầu của Huyết Long Mã đâm thành một lỗ sâu hoắm chảy đầy máu tươi, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng bốn con hung thú còn lại chẳng hề quan tâm đến nó, vẫn tiếp bước xông về phía đỉnh núi. Đỉnh núi có một con Ma Lang Vương cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang chờ bọn chúng đến phanh thây xẻ thịt, điều này hấp dẫn đến nhường nào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trách con Tử Diệm Ma Lang Vương này quá cố chấp, có chết cũng không muốn bỏ đi giữa chừng. Grào! Yêu thú bốn phía đã nhấp nhổm không yên từ lâu, lúc này bắt đầu xuất hiện, hai mắt đỏ quạch, thèm thuồng nhìn về phía đỉnh núi. Yêu thú ẩn nấp trong bóng tối tổng cộng có năm con, bọn chúng đã mất hết cả kiên nhẫn. Trên đỉnh núi, Tử Diệm Ma Lang Vương nằm trên đất, máu thịt lẫn lộn, thoi thóp sắp chết. Kẻ thất bại đương nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nói đến cũng thực châm biếm, lôi kiếp còn chưa thể lấy được mạng của nó mà cuối cùng nó lại phải chết trong tay đồng loại của mình. Lắc đầu, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ máu tựa như kinh hồng lao đến. Trước khi năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ kia tiến đến gần ngọn núi đá thì nó đã nhanh như chớp đáp xuống đỉnh núi trước một bước. Huyết Long Mã? Đáy mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ khác lạ, trong đầu bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, nhằng nhãi ngu ngốc này định làm cái gì. Tham lam quá rồi… Mặc dù biết thằng nhãi này gần đây sắp thăng cấp lên cảnh giới Tử Phủ, vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm thế này. Nó muốn cướp đồ ăn của năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ đang vây xung quanh. Không đúng! Huyết Long Mã trước giờ luôn cướp giật đồ ăn nhanh như chớp, nhưng sau khi đáp xuống đỉnh núi thì không hề lao đến chỗ cơ thể của Tử Diệm Ma Lang Vương. Mà nó xoay người lại phát ra tiếng gào giận dữ với năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ. Trong đôi mắt bắn ra quang mang sáng ngời trước nay chưa từng có. Bảo vệ, nó muốn bảo vệ Tử Diệm Ma Lang Vương độ kiếp thất bại này! Nhìn Huyết Long Mã đang nhe răng doạ dẫm trên đỉnh núi, đáy mắt của năm con hung thú khác lộ vẻ khinh thường. Một yêu thú còn chưa đạt đến cảnh giới Tử Phủ lại dám tranh giành với bọn chúng, đúng là không biết tự lượng sức. Rầm! Nhưng con Nham Giác Thú xông lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hất mạnh về phía sau. Khí thế mà Huyết Long Mã bắn ra vô cùng kinh khủng, khắp cơ thể nó phóng ra hoả diễm màu đỏ máu, hung hãn nóng nảy tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào. Con Nham Giác Thú kia lăn xuống dưới phát ra từng hồi tiếng gào giận dữ, trên người nó bị cái sừng trước đầu của Huyết Long Mã đâm thành một lỗ sâu hoắm chảy đầy máu tươi, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng bốn con hung thú còn lại chẳng hề quan tâm đến nó, vẫn tiếp bước xông về phía đỉnh núi. Đỉnh núi có một con Ma Lang Vương cảnh giới Tử Phủ đỉnh phong đang chờ bọn chúng đến phanh thây xẻ thịt, điều này hấp dẫn đến nhường nào.