“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1552

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đỉnh núi, Lâm Nhất tung quyền như múa kiếm, cứ thế đấm chết tươi con Ma Thiết yêu thú. Nhưng còn Ma Thiết Man Ngưu này trước khi chết cũng kịp nện một một chưởng vào ngực hắn.  Lâm Nhất hự lên một tiếng, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi.  Không dễ dàng…  Lau khô vết máu nơi khoé miệng, Lâm Nhất thoáng nhíu mày, bốn con yêu thú khác vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.  Nếu như lần lượt đánh gục bọn chúng thì có lẽ còn có chút cơ hội.  Nhưng nếu cứ bị vây hãm ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị mất sức mà chết, Lâm Nhất trầm giọng nói: “Tiểu Hồng, nên đi rồi!”  Nhưng Huyết Long Mã lại như chẳng nghe lọt tai, vẫn kiên trì bảo vệ ở chỗ này, đến sống chết của mình cũng mặc kệ.  Đúng vào lúc Lâm Nhất cảm thấy khó giải quyết thì con Tử Diệm Ma Lang Vương máu thịt nhầy nhụa nằm trên đỉnh núi bỗng phát ra luồng khí tức khủng khiếp.  Một luồng uy áp khiến người ta khó lòng ngăn chặn đang bùng nổ ra từ trên người nó.  Vết thương trên người nó đang tự động lành lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ma văn màu tím cổ xưa trên cơ thể cũng phát ra ánh sáng u ám, sức sống bừng bừng.  Uỳnh!  Ngay sau đó, con Tử Diễm Ma Lang Vương vốn gần chết này bỗng bật người đứng dậy, uy áp chỉ thuộc về cảnh giới Thiên Phách tản mát ra từ trên người nó.  Rắc!  Một đòn tấn công như chớp, hai bên móng vuốt quét qua, con Nham Giác Thú kia liền bị xé thành hai mảnh máu me đầm đìa.  Hộc!  Mà sau đó nó há miệng thổi ra một đám lửa, con yêu thú Tử Phủ khác cũng bị thiêu đốt thành tro.  “Cái này…”.  Lâm Nhất có chút không tin nổi những gì xảy ra trước mắt, cảnh giới Thiên Phách, khí tức mà con Tử Diệm Ma Lang Vương này phát ra quả thực là uy áp mà chỉ cảnh giới Thiên Phách mới có.  Đáng sợ!  Rốt cuộc là hồi quang phản chiếu hay là con Tử Diệm Ma Lang Vương này thực sự thành công độ kiếp rồi?  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Tử Diệm Ma Lang Vương thình lình bật dậy này tựa như tia chớp càn quét hết hai con yêu thú, hai con yêu thú cảnh giới Tử Phủ còn lại thấy tình hình không ổn, bị doạ cho điên cuồng bỏ chạy.  Nhưng làm sao mà chạy thoát được, dường như mới vừa bỏ chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp, trong tiếng gào rú của Tử Diệm Ma Lang Vương, nó dễ dàng giết chết hai con yêu thú này.  Mạnh quá!  Cục diện trấn áp hoàn toàn, trong lòng Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, sự khác biệt lớn cỡ này quả thực là khiến người ta chấn động.  Viu!  Tiếng gió phá không vang lên, Tử Diệm Ma Lang Vương quay trở lại đỉnh núi, đầu tiên nó nhìn về phía Huyết Long Mã khẽ gật đầu.  Sau đó ánh mắt quét qua, từ trên cao nhìn xuống, ghim chặt lên người Lâm Nhất.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đỉnh núi, Lâm Nhất tung quyền như múa kiếm, cứ thế đấm chết tươi con Ma Thiết yêu thú. Nhưng còn Ma Thiết Man Ngưu này trước khi chết cũng kịp nện một một chưởng vào ngực hắn.  Lâm Nhất hự lên một tiếng, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi.  Không dễ dàng…  Lau khô vết máu nơi khoé miệng, Lâm Nhất thoáng nhíu mày, bốn con yêu thú khác vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.  Nếu như lần lượt đánh gục bọn chúng thì có lẽ còn có chút cơ hội.  Nhưng nếu cứ bị vây hãm ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị mất sức mà chết, Lâm Nhất trầm giọng nói: “Tiểu Hồng, nên đi rồi!”  Nhưng Huyết Long Mã lại như chẳng nghe lọt tai, vẫn kiên trì bảo vệ ở chỗ này, đến sống chết của mình cũng mặc kệ.  Đúng vào lúc Lâm Nhất cảm thấy khó giải quyết thì con Tử Diệm Ma Lang Vương máu thịt nhầy nhụa nằm trên đỉnh núi bỗng phát ra luồng khí tức khủng khiếp.  Một luồng uy áp khiến người ta khó lòng ngăn chặn đang bùng nổ ra từ trên người nó.  Vết thương trên người nó đang tự động lành lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ma văn màu tím cổ xưa trên cơ thể cũng phát ra ánh sáng u ám, sức sống bừng bừng.  Uỳnh!  Ngay sau đó, con Tử Diễm Ma Lang Vương vốn gần chết này bỗng bật người đứng dậy, uy áp chỉ thuộc về cảnh giới Thiên Phách tản mát ra từ trên người nó.  Rắc!  Một đòn tấn công như chớp, hai bên móng vuốt quét qua, con Nham Giác Thú kia liền bị xé thành hai mảnh máu me đầm đìa.  Hộc!  Mà sau đó nó há miệng thổi ra một đám lửa, con yêu thú Tử Phủ khác cũng bị thiêu đốt thành tro.  “Cái này…”.  Lâm Nhất có chút không tin nổi những gì xảy ra trước mắt, cảnh giới Thiên Phách, khí tức mà con Tử Diệm Ma Lang Vương này phát ra quả thực là uy áp mà chỉ cảnh giới Thiên Phách mới có.  Đáng sợ!  Rốt cuộc là hồi quang phản chiếu hay là con Tử Diệm Ma Lang Vương này thực sự thành công độ kiếp rồi?  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Tử Diệm Ma Lang Vương thình lình bật dậy này tựa như tia chớp càn quét hết hai con yêu thú, hai con yêu thú cảnh giới Tử Phủ còn lại thấy tình hình không ổn, bị doạ cho điên cuồng bỏ chạy.  Nhưng làm sao mà chạy thoát được, dường như mới vừa bỏ chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp, trong tiếng gào rú của Tử Diệm Ma Lang Vương, nó dễ dàng giết chết hai con yêu thú này.  Mạnh quá!  Cục diện trấn áp hoàn toàn, trong lòng Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, sự khác biệt lớn cỡ này quả thực là khiến người ta chấn động.  Viu!  Tiếng gió phá không vang lên, Tử Diệm Ma Lang Vương quay trở lại đỉnh núi, đầu tiên nó nhìn về phía Huyết Long Mã khẽ gật đầu.  Sau đó ánh mắt quét qua, từ trên cao nhìn xuống, ghim chặt lên người Lâm Nhất.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đỉnh núi, Lâm Nhất tung quyền như múa kiếm, cứ thế đấm chết tươi con Ma Thiết yêu thú. Nhưng còn Ma Thiết Man Ngưu này trước khi chết cũng kịp nện một một chưởng vào ngực hắn.  Lâm Nhất hự lên một tiếng, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi.  Không dễ dàng…  Lau khô vết máu nơi khoé miệng, Lâm Nhất thoáng nhíu mày, bốn con yêu thú khác vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.  Nếu như lần lượt đánh gục bọn chúng thì có lẽ còn có chút cơ hội.  Nhưng nếu cứ bị vây hãm ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị mất sức mà chết, Lâm Nhất trầm giọng nói: “Tiểu Hồng, nên đi rồi!”  Nhưng Huyết Long Mã lại như chẳng nghe lọt tai, vẫn kiên trì bảo vệ ở chỗ này, đến sống chết của mình cũng mặc kệ.  Đúng vào lúc Lâm Nhất cảm thấy khó giải quyết thì con Tử Diệm Ma Lang Vương máu thịt nhầy nhụa nằm trên đỉnh núi bỗng phát ra luồng khí tức khủng khiếp.  Một luồng uy áp khiến người ta khó lòng ngăn chặn đang bùng nổ ra từ trên người nó.  Vết thương trên người nó đang tự động lành lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ma văn màu tím cổ xưa trên cơ thể cũng phát ra ánh sáng u ám, sức sống bừng bừng.  Uỳnh!  Ngay sau đó, con Tử Diễm Ma Lang Vương vốn gần chết này bỗng bật người đứng dậy, uy áp chỉ thuộc về cảnh giới Thiên Phách tản mát ra từ trên người nó.  Rắc!  Một đòn tấn công như chớp, hai bên móng vuốt quét qua, con Nham Giác Thú kia liền bị xé thành hai mảnh máu me đầm đìa.  Hộc!  Mà sau đó nó há miệng thổi ra một đám lửa, con yêu thú Tử Phủ khác cũng bị thiêu đốt thành tro.  “Cái này…”.  Lâm Nhất có chút không tin nổi những gì xảy ra trước mắt, cảnh giới Thiên Phách, khí tức mà con Tử Diệm Ma Lang Vương này phát ra quả thực là uy áp mà chỉ cảnh giới Thiên Phách mới có.  Đáng sợ!  Rốt cuộc là hồi quang phản chiếu hay là con Tử Diệm Ma Lang Vương này thực sự thành công độ kiếp rồi?  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Tử Diệm Ma Lang Vương thình lình bật dậy này tựa như tia chớp càn quét hết hai con yêu thú, hai con yêu thú cảnh giới Tử Phủ còn lại thấy tình hình không ổn, bị doạ cho điên cuồng bỏ chạy.  Nhưng làm sao mà chạy thoát được, dường như mới vừa bỏ chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp, trong tiếng gào rú của Tử Diệm Ma Lang Vương, nó dễ dàng giết chết hai con yêu thú này.  Mạnh quá!  Cục diện trấn áp hoàn toàn, trong lòng Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, sự khác biệt lớn cỡ này quả thực là khiến người ta chấn động.  Viu!  Tiếng gió phá không vang lên, Tử Diệm Ma Lang Vương quay trở lại đỉnh núi, đầu tiên nó nhìn về phía Huyết Long Mã khẽ gật đầu.  Sau đó ánh mắt quét qua, từ trên cao nhìn xuống, ghim chặt lên người Lâm Nhất.  

Chương 1552