“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1557
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một âm thanh cực lớn vang lên, giữa không trung liên tục vang lên vô số âm thanh băng bị nổ tung, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau. Đáng giận! Quá mạnh! Mạnh đến mức vô lý! Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngước nhìn ông lão áo đen đang từ từ bước ra từ màn mưa băng vỡ vụn. “Thật không ngờ ngươi có thể ép ta đến mức này, tên nhóc kia, có lẽ ngươi là đệ tử đắc ý của một tông môn chuẩn bá chủ nào đó, đúng không?”, ánh mắt ông lão áo đen nóng rực, khi nhìn Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên tia tham lam. Dựa vào biểu hiện của Lâm Nhất vừa rồi, hẳn cũng không kém là bao so với những nhân tài kiệt xuất của các tông môn cấp bá chủ. Chắc chắn xuất thân của hắn ít nhất là từ thế lực cấp chuẩn bá chủ trở lên. Với xuất thân bực này, cũng có nghĩa là trên người của hắn có rất nhiều thứ quý giá, hiển nhiên là một con dê béo. Ầm! Một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên, sau đó, giữa không trung bỗng xuất hiện một khối thiên thạch rực lửa. Kế đó, tốc độ thiên thạch tăng vọt, từng đợt khí nóng tản ra, hình thành biển lửa mênh mông vô tận. Ông lão áo đen đắm mình trong biển lửa, khí thế trên người ông ta đạt đến tình trạng mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Võ hồn! Lâm Nhất híp mắt, hiển nhiên, người trước mặt đã thi triển võ hồn! “Hỏa thiên thạch này chính là võ hồn của lão phu, vì tôn trọng đệ tử của tông môn cấp bá chủ, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một phen”. Ông lão áo đen phì cười, thản nhiên nói.Sao lại là tôn trọng? Là vì khi đã xác định rõ xuất thân của đối phương, ông lão áo đen đã quyết tâm không để tên thiếu niên này có cơ hội chạy thoát. “Chết đi!” Đàm Phong chợt quát to, thân hình ông ta nhoáng lên một cái, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Một quyền hung hăng đánh thẳng về phía hắn ngưng tụ uy thế vô biên của biển lửa mênh mông đang không ngừng thiêu đốt kia. Phút chốc, vạn vật bị thiêu trọi, tận thế giáng xuống! Cứ như có một ngôi sao rực cháy từ vũ trụ bao la xuyên thủng qua vòm trời, rơi thẳng xuống. Sức mạnh nóng rực mà bạo ngược bùng nổ ngay trước mặt Lâm Nhất, luồng sức mạnh này khiến người ta chợt có cảm giác rơi vào tuyệt vọng. Nhẫn! Lâm Nhất cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, không thi triển kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một âm thanh cực lớn vang lên, giữa không trung liên tục vang lên vô số âm thanh băng bị nổ tung, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau. Đáng giận! Quá mạnh! Mạnh đến mức vô lý! Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngước nhìn ông lão áo đen đang từ từ bước ra từ màn mưa băng vỡ vụn. “Thật không ngờ ngươi có thể ép ta đến mức này, tên nhóc kia, có lẽ ngươi là đệ tử đắc ý của một tông môn chuẩn bá chủ nào đó, đúng không?”, ánh mắt ông lão áo đen nóng rực, khi nhìn Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên tia tham lam. Dựa vào biểu hiện của Lâm Nhất vừa rồi, hẳn cũng không kém là bao so với những nhân tài kiệt xuất của các tông môn cấp bá chủ. Chắc chắn xuất thân của hắn ít nhất là từ thế lực cấp chuẩn bá chủ trở lên. Với xuất thân bực này, cũng có nghĩa là trên người của hắn có rất nhiều thứ quý giá, hiển nhiên là một con dê béo. Ầm! Một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên, sau đó, giữa không trung bỗng xuất hiện một khối thiên thạch rực lửa. Kế đó, tốc độ thiên thạch tăng vọt, từng đợt khí nóng tản ra, hình thành biển lửa mênh mông vô tận. Ông lão áo đen đắm mình trong biển lửa, khí thế trên người ông ta đạt đến tình trạng mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Võ hồn! Lâm Nhất híp mắt, hiển nhiên, người trước mặt đã thi triển võ hồn! “Hỏa thiên thạch này chính là võ hồn của lão phu, vì tôn trọng đệ tử của tông môn cấp bá chủ, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một phen”. Ông lão áo đen phì cười, thản nhiên nói.Sao lại là tôn trọng? Là vì khi đã xác định rõ xuất thân của đối phương, ông lão áo đen đã quyết tâm không để tên thiếu niên này có cơ hội chạy thoát. “Chết đi!” Đàm Phong chợt quát to, thân hình ông ta nhoáng lên một cái, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Một quyền hung hăng đánh thẳng về phía hắn ngưng tụ uy thế vô biên của biển lửa mênh mông đang không ngừng thiêu đốt kia. Phút chốc, vạn vật bị thiêu trọi, tận thế giáng xuống! Cứ như có một ngôi sao rực cháy từ vũ trụ bao la xuyên thủng qua vòm trời, rơi thẳng xuống. Sức mạnh nóng rực mà bạo ngược bùng nổ ngay trước mặt Lâm Nhất, luồng sức mạnh này khiến người ta chợt có cảm giác rơi vào tuyệt vọng. Nhẫn! Lâm Nhất cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, không thi triển kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một âm thanh cực lớn vang lên, giữa không trung liên tục vang lên vô số âm thanh băng bị nổ tung, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau. Đáng giận! Quá mạnh! Mạnh đến mức vô lý! Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, ngước nhìn ông lão áo đen đang từ từ bước ra từ màn mưa băng vỡ vụn. “Thật không ngờ ngươi có thể ép ta đến mức này, tên nhóc kia, có lẽ ngươi là đệ tử đắc ý của một tông môn chuẩn bá chủ nào đó, đúng không?”, ánh mắt ông lão áo đen nóng rực, khi nhìn Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên tia tham lam. Dựa vào biểu hiện của Lâm Nhất vừa rồi, hẳn cũng không kém là bao so với những nhân tài kiệt xuất của các tông môn cấp bá chủ. Chắc chắn xuất thân của hắn ít nhất là từ thế lực cấp chuẩn bá chủ trở lên. Với xuất thân bực này, cũng có nghĩa là trên người của hắn có rất nhiều thứ quý giá, hiển nhiên là một con dê béo. Ầm! Một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên, sau đó, giữa không trung bỗng xuất hiện một khối thiên thạch rực lửa. Kế đó, tốc độ thiên thạch tăng vọt, từng đợt khí nóng tản ra, hình thành biển lửa mênh mông vô tận. Ông lão áo đen đắm mình trong biển lửa, khí thế trên người ông ta đạt đến tình trạng mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Võ hồn! Lâm Nhất híp mắt, hiển nhiên, người trước mặt đã thi triển võ hồn! “Hỏa thiên thạch này chính là võ hồn của lão phu, vì tôn trọng đệ tử của tông môn cấp bá chủ, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một phen”. Ông lão áo đen phì cười, thản nhiên nói.Sao lại là tôn trọng? Là vì khi đã xác định rõ xuất thân của đối phương, ông lão áo đen đã quyết tâm không để tên thiếu niên này có cơ hội chạy thoát. “Chết đi!” Đàm Phong chợt quát to, thân hình ông ta nhoáng lên một cái, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Một quyền hung hăng đánh thẳng về phía hắn ngưng tụ uy thế vô biên của biển lửa mênh mông đang không ngừng thiêu đốt kia. Phút chốc, vạn vật bị thiêu trọi, tận thế giáng xuống! Cứ như có một ngôi sao rực cháy từ vũ trụ bao la xuyên thủng qua vòm trời, rơi thẳng xuống. Sức mạnh nóng rực mà bạo ngược bùng nổ ngay trước mặt Lâm Nhất, luồng sức mạnh này khiến người ta chợt có cảm giác rơi vào tuyệt vọng. Nhẫn! Lâm Nhất cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, không thi triển kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh.