“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1563
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đế Quốc Đại Tần thì có từng nghe qua, ở trong biên giới U Châu, cũng coi như một nới có thế lực cấp trung. Huynh đến từ Đế Quốc Đại Tần sao, ở đây là hạ lưu sông Nộ Long rồi, cách Đế Quốc Đại Tần xa lắm. Cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách cũng phải đi mất hơn nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bước chân lên biên giới của Đế Quốc Đại Tần”. Nhắc đến Đế Quốc Đại Tần, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, rủ rỉ nói. “U Châu?” “A, không biết U Châu sao? Kỳ lạ…”. Thiếu nữ nghi hoặc nói: “Trong thời kỳ của cổ vực Nam Hoa đã chia thành chín châu, U Châu nằm ở phía Tây của Nam Thành, Đế Quốc Đại Tần của các huynh cũng là một đế quốc nằm trong biên cảnh của U Châu, chỉ là tương đối hẻo lánh mà thôi”. Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, hắn cũng từng nghe Mai hộ pháp nhắc đến. Nhớ ra Huyền Dương Điện kia chính là bá chủ của U Châu. Mỗi một châu đều có một châu thành hùng vĩ, châu thành lớn đến mức còn rộng lớn hơn cả một quận của Đế Quốc Đại Tần. Nếu đã ra ngoài rồi thì trái lại có thể đi tìm hiểu xem sao. “Đúng rồi, Bạch cô nương, túi trữ vật và kiếm hạp của ta cô có từng nhìn thấy không?” Chỉ mải lo nói chuyện, thế mà lại quên mất việc chính, Lâm Nhất vội vàng hỏi. “Cái này…”. Gương mặt thiếu nữ bỗng lộ ra vẻ khó xử, khẽ giọng nói: “Ở trong tay của nhị sư tỷ ta, tỷ ấy nói huynh lai lịch không rõ ràng, kiếm hạp và túi trữ vật phải để cho tỷ ấy bảo quản trước, đợi khi nào huynh tỉnh dậy rồi nói sau. Ta nói không lại tỷ ấy, không có cách nào… xin lỗi nhé, Lâm đại ca”. Vốn Lâm Nhất hơi giận nhưng nghe thấy lời của thiếu nữ thì trái lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thiếu nữ này, tính tình quá mức yếu đuối. Nếu ở trong Tông môn mà có tính cách như vậy e là sẽ rất dễ bị ức hiếp. “Không sao, cô đưa ta đi gặp vị sư tỷ kia của cô là được. Ta nói rõ với nàng ta là được, cô không cần xin lỗi ta”. Lâm Nhất giãy giụa muốn đứng dậy. “Đừng cử động, vết thương của huynh, đại sư tỷ ta…”. Nhớ đến cái gì, thiếu nữ này lại liếc trộm Lâm Nhất, lời như muốn nói lại thôi: “Đại sư tỷ ta nói, vết thương này của huynh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, sau khi tỉnh dậy không nên cử động bừa bãi”. Trong lòng Lâm Nhất thầm buồn cười, vị đại sư tỷ này của nàng ta chắc không phải nói như vậy. Hẳn là nói hắn vết thương quá nặng, sau này sợ là sẽ biến thành phế nhân rồi. Cô nương này đến nói dối cũng không biết, có chuyện gì đều viết hết lên trên mặt. “Không sao, cô đưa ta đi đi”. Lâm Nhất mỉm cười, cũng không giải thích nhiều. Hắn luyện Long Tượng Chiến Thể, năng lực hồi phục của nhục thân vượt xa so với khả năng của người thường. Bây giờ việc cấp bách nhất là lấy lại túi trữ vật, yêu đan Thiên Phách bên trong đó hắn phải liều mạng mới lấy về được.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đế Quốc Đại Tần thì có từng nghe qua, ở trong biên giới U Châu, cũng coi như một nới có thế lực cấp trung. Huynh đến từ Đế Quốc Đại Tần sao, ở đây là hạ lưu sông Nộ Long rồi, cách Đế Quốc Đại Tần xa lắm. Cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách cũng phải đi mất hơn nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bước chân lên biên giới của Đế Quốc Đại Tần”. Nhắc đến Đế Quốc Đại Tần, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, rủ rỉ nói. “U Châu?” “A, không biết U Châu sao? Kỳ lạ…”. Thiếu nữ nghi hoặc nói: “Trong thời kỳ của cổ vực Nam Hoa đã chia thành chín châu, U Châu nằm ở phía Tây của Nam Thành, Đế Quốc Đại Tần của các huynh cũng là một đế quốc nằm trong biên cảnh của U Châu, chỉ là tương đối hẻo lánh mà thôi”. Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, hắn cũng từng nghe Mai hộ pháp nhắc đến. Nhớ ra Huyền Dương Điện kia chính là bá chủ của U Châu. Mỗi một châu đều có một châu thành hùng vĩ, châu thành lớn đến mức còn rộng lớn hơn cả một quận của Đế Quốc Đại Tần. Nếu đã ra ngoài rồi thì trái lại có thể đi tìm hiểu xem sao. “Đúng rồi, Bạch cô nương, túi trữ vật và kiếm hạp của ta cô có từng nhìn thấy không?” Chỉ mải lo nói chuyện, thế mà lại quên mất việc chính, Lâm Nhất vội vàng hỏi. “Cái này…”. Gương mặt thiếu nữ bỗng lộ ra vẻ khó xử, khẽ giọng nói: “Ở trong tay của nhị sư tỷ ta, tỷ ấy nói huynh lai lịch không rõ ràng, kiếm hạp và túi trữ vật phải để cho tỷ ấy bảo quản trước, đợi khi nào huynh tỉnh dậy rồi nói sau. Ta nói không lại tỷ ấy, không có cách nào… xin lỗi nhé, Lâm đại ca”. Vốn Lâm Nhất hơi giận nhưng nghe thấy lời của thiếu nữ thì trái lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thiếu nữ này, tính tình quá mức yếu đuối. Nếu ở trong Tông môn mà có tính cách như vậy e là sẽ rất dễ bị ức hiếp. “Không sao, cô đưa ta đi gặp vị sư tỷ kia của cô là được. Ta nói rõ với nàng ta là được, cô không cần xin lỗi ta”. Lâm Nhất giãy giụa muốn đứng dậy. “Đừng cử động, vết thương của huynh, đại sư tỷ ta…”. Nhớ đến cái gì, thiếu nữ này lại liếc trộm Lâm Nhất, lời như muốn nói lại thôi: “Đại sư tỷ ta nói, vết thương này của huynh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, sau khi tỉnh dậy không nên cử động bừa bãi”. Trong lòng Lâm Nhất thầm buồn cười, vị đại sư tỷ này của nàng ta chắc không phải nói như vậy. Hẳn là nói hắn vết thương quá nặng, sau này sợ là sẽ biến thành phế nhân rồi. Cô nương này đến nói dối cũng không biết, có chuyện gì đều viết hết lên trên mặt. “Không sao, cô đưa ta đi đi”. Lâm Nhất mỉm cười, cũng không giải thích nhiều. Hắn luyện Long Tượng Chiến Thể, năng lực hồi phục của nhục thân vượt xa so với khả năng của người thường. Bây giờ việc cấp bách nhất là lấy lại túi trữ vật, yêu đan Thiên Phách bên trong đó hắn phải liều mạng mới lấy về được.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đế Quốc Đại Tần thì có từng nghe qua, ở trong biên giới U Châu, cũng coi như một nới có thế lực cấp trung. Huynh đến từ Đế Quốc Đại Tần sao, ở đây là hạ lưu sông Nộ Long rồi, cách Đế Quốc Đại Tần xa lắm. Cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách cũng phải đi mất hơn nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bước chân lên biên giới của Đế Quốc Đại Tần”. Nhắc đến Đế Quốc Đại Tần, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, rủ rỉ nói. “U Châu?” “A, không biết U Châu sao? Kỳ lạ…”. Thiếu nữ nghi hoặc nói: “Trong thời kỳ của cổ vực Nam Hoa đã chia thành chín châu, U Châu nằm ở phía Tây của Nam Thành, Đế Quốc Đại Tần của các huynh cũng là một đế quốc nằm trong biên cảnh của U Châu, chỉ là tương đối hẻo lánh mà thôi”. Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, hắn cũng từng nghe Mai hộ pháp nhắc đến. Nhớ ra Huyền Dương Điện kia chính là bá chủ của U Châu. Mỗi một châu đều có một châu thành hùng vĩ, châu thành lớn đến mức còn rộng lớn hơn cả một quận của Đế Quốc Đại Tần. Nếu đã ra ngoài rồi thì trái lại có thể đi tìm hiểu xem sao. “Đúng rồi, Bạch cô nương, túi trữ vật và kiếm hạp của ta cô có từng nhìn thấy không?” Chỉ mải lo nói chuyện, thế mà lại quên mất việc chính, Lâm Nhất vội vàng hỏi. “Cái này…”. Gương mặt thiếu nữ bỗng lộ ra vẻ khó xử, khẽ giọng nói: “Ở trong tay của nhị sư tỷ ta, tỷ ấy nói huynh lai lịch không rõ ràng, kiếm hạp và túi trữ vật phải để cho tỷ ấy bảo quản trước, đợi khi nào huynh tỉnh dậy rồi nói sau. Ta nói không lại tỷ ấy, không có cách nào… xin lỗi nhé, Lâm đại ca”. Vốn Lâm Nhất hơi giận nhưng nghe thấy lời của thiếu nữ thì trái lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thiếu nữ này, tính tình quá mức yếu đuối. Nếu ở trong Tông môn mà có tính cách như vậy e là sẽ rất dễ bị ức hiếp. “Không sao, cô đưa ta đi gặp vị sư tỷ kia của cô là được. Ta nói rõ với nàng ta là được, cô không cần xin lỗi ta”. Lâm Nhất giãy giụa muốn đứng dậy. “Đừng cử động, vết thương của huynh, đại sư tỷ ta…”. Nhớ đến cái gì, thiếu nữ này lại liếc trộm Lâm Nhất, lời như muốn nói lại thôi: “Đại sư tỷ ta nói, vết thương này của huynh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, sau khi tỉnh dậy không nên cử động bừa bãi”. Trong lòng Lâm Nhất thầm buồn cười, vị đại sư tỷ này của nàng ta chắc không phải nói như vậy. Hẳn là nói hắn vết thương quá nặng, sau này sợ là sẽ biến thành phế nhân rồi. Cô nương này đến nói dối cũng không biết, có chuyện gì đều viết hết lên trên mặt. “Không sao, cô đưa ta đi đi”. Lâm Nhất mỉm cười, cũng không giải thích nhiều. Hắn luyện Long Tượng Chiến Thể, năng lực hồi phục của nhục thân vượt xa so với khả năng của người thường. Bây giờ việc cấp bách nhất là lấy lại túi trữ vật, yêu đan Thiên Phách bên trong đó hắn phải liều mạng mới lấy về được.