“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1586
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chỉ vì Lâm Nhất ra tay giúp đỡ, mà điều khiến nàng ta vui hơn chính là Lâm đại ca là một người tốt. Nhìn thấy tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt Bạch Vân, sau đó biến mất, Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười. Rõ ràng là cô nhóc này bày kế với hắn, muốn bẫy hắn đây mà! Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhất, sắc mặt Bạch Vân ửng đỏ, vội nói tránh đi: “Lâm đại ca, huynh định ra tay như thế nào?” Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tản ra kiếm ý của bản thân. Kiếm ý nhạy cảm có thể cảm nhận được một vài chấn động kỳ quái trên không trung. Sau nửa ngày, hắn mở mắt ra, khẽ cau mày, lộ vẻ nghiêm túc, thận trọng nói với Bạch Vân: “Nhóc con, muội đã đồng ý với huynh sẽ ở lại đây, không được đi đâu cả, nếu muội mà xảy ra chuyện gì, dù ta có giết sạch người trong thiên hạ thì cả đời này cũng không cách nào thôi áy náy được!” Sự quan tâm của hắn khiến Bạch Vân không biết phải làm sao, chỉ đành khẽ gật đầu. Sau khi Lâm Nhất rời đi, cô nhóc chợt nhớ đến điều gì đó, vội nói: “Lâm đại ca, ta đồng ý với huynh. Nhưng huynh… nhất định phải quay về đấy!” Lâm Nhất có hơi khựng lại, sau đó nhoẻn miệng cười. Rồi thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất trong màn đêm tăm tối.Hồng hộc! Trong màn đêm mênh mang, Lâm Nhất lao xuyên qua rừng cây tăm tối, vẻ mặt nghiêm trọng, không dám lơ là. Thiếu niên dừng lại trên nhánh của một cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại một lần nữa. U u u… Giây phút khi hai mắt nhắm lại, kiếm ý nhạy bén của hắn lại lần nữa cảm nhận được làn sóng dao động quái dị trong không khí. Giống như có nữ quỷ đang gào khóc trong màn đêm tăm tối, lại giống như một loại nhạc cụ kỳ dị nào đó đang phát ra âm thanh u u lạ lùng. “Là bên phía kia sao?” Mở hai mắt ra, dưới ánh trăng, rừng núi âm u lác đác ánh trăng rọi xuống. Tầm mắt của hắn nhìn về phía xa xa, âm thanh dường như truyền tới từ chỗ đó. Hẳn là không sai rồi, đối với kiếm ý của bản thân, hắn vẫn cảm thấy khá tự tin. Không do dự nhiều thi triển Thất Huyền Bộ, bóng hắn loé lên như tia chớp lao xuyên qua rừng cây, phảng phất tựa như một bóng ma. Khoảng cách ngày càng gần, âm thanh kỳ lạ kia không cần phải cảm nhận nữa mà đã có thể nghe thấy rất rõ ràng. Quả nhiên, sự việc chuột Long Nham nổi điên là do có người âm thầm đứng sau thao túng. Không hề có tín hiệu báo trước, bước chân của Lâm Nhất đột nhiên dừng lại. Viu!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chỉ vì Lâm Nhất ra tay giúp đỡ, mà điều khiến nàng ta vui hơn chính là Lâm đại ca là một người tốt. Nhìn thấy tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt Bạch Vân, sau đó biến mất, Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười. Rõ ràng là cô nhóc này bày kế với hắn, muốn bẫy hắn đây mà! Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhất, sắc mặt Bạch Vân ửng đỏ, vội nói tránh đi: “Lâm đại ca, huynh định ra tay như thế nào?” Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tản ra kiếm ý của bản thân. Kiếm ý nhạy cảm có thể cảm nhận được một vài chấn động kỳ quái trên không trung. Sau nửa ngày, hắn mở mắt ra, khẽ cau mày, lộ vẻ nghiêm túc, thận trọng nói với Bạch Vân: “Nhóc con, muội đã đồng ý với huynh sẽ ở lại đây, không được đi đâu cả, nếu muội mà xảy ra chuyện gì, dù ta có giết sạch người trong thiên hạ thì cả đời này cũng không cách nào thôi áy náy được!” Sự quan tâm của hắn khiến Bạch Vân không biết phải làm sao, chỉ đành khẽ gật đầu. Sau khi Lâm Nhất rời đi, cô nhóc chợt nhớ đến điều gì đó, vội nói: “Lâm đại ca, ta đồng ý với huynh. Nhưng huynh… nhất định phải quay về đấy!” Lâm Nhất có hơi khựng lại, sau đó nhoẻn miệng cười. Rồi thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất trong màn đêm tăm tối.Hồng hộc! Trong màn đêm mênh mang, Lâm Nhất lao xuyên qua rừng cây tăm tối, vẻ mặt nghiêm trọng, không dám lơ là. Thiếu niên dừng lại trên nhánh của một cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại một lần nữa. U u u… Giây phút khi hai mắt nhắm lại, kiếm ý nhạy bén của hắn lại lần nữa cảm nhận được làn sóng dao động quái dị trong không khí. Giống như có nữ quỷ đang gào khóc trong màn đêm tăm tối, lại giống như một loại nhạc cụ kỳ dị nào đó đang phát ra âm thanh u u lạ lùng. “Là bên phía kia sao?” Mở hai mắt ra, dưới ánh trăng, rừng núi âm u lác đác ánh trăng rọi xuống. Tầm mắt của hắn nhìn về phía xa xa, âm thanh dường như truyền tới từ chỗ đó. Hẳn là không sai rồi, đối với kiếm ý của bản thân, hắn vẫn cảm thấy khá tự tin. Không do dự nhiều thi triển Thất Huyền Bộ, bóng hắn loé lên như tia chớp lao xuyên qua rừng cây, phảng phất tựa như một bóng ma. Khoảng cách ngày càng gần, âm thanh kỳ lạ kia không cần phải cảm nhận nữa mà đã có thể nghe thấy rất rõ ràng. Quả nhiên, sự việc chuột Long Nham nổi điên là do có người âm thầm đứng sau thao túng. Không hề có tín hiệu báo trước, bước chân của Lâm Nhất đột nhiên dừng lại. Viu!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chỉ vì Lâm Nhất ra tay giúp đỡ, mà điều khiến nàng ta vui hơn chính là Lâm đại ca là một người tốt. Nhìn thấy tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt Bạch Vân, sau đó biến mất, Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười. Rõ ràng là cô nhóc này bày kế với hắn, muốn bẫy hắn đây mà! Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhất, sắc mặt Bạch Vân ửng đỏ, vội nói tránh đi: “Lâm đại ca, huynh định ra tay như thế nào?” Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tản ra kiếm ý của bản thân. Kiếm ý nhạy cảm có thể cảm nhận được một vài chấn động kỳ quái trên không trung. Sau nửa ngày, hắn mở mắt ra, khẽ cau mày, lộ vẻ nghiêm túc, thận trọng nói với Bạch Vân: “Nhóc con, muội đã đồng ý với huynh sẽ ở lại đây, không được đi đâu cả, nếu muội mà xảy ra chuyện gì, dù ta có giết sạch người trong thiên hạ thì cả đời này cũng không cách nào thôi áy náy được!” Sự quan tâm của hắn khiến Bạch Vân không biết phải làm sao, chỉ đành khẽ gật đầu. Sau khi Lâm Nhất rời đi, cô nhóc chợt nhớ đến điều gì đó, vội nói: “Lâm đại ca, ta đồng ý với huynh. Nhưng huynh… nhất định phải quay về đấy!” Lâm Nhất có hơi khựng lại, sau đó nhoẻn miệng cười. Rồi thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất trong màn đêm tăm tối.Hồng hộc! Trong màn đêm mênh mang, Lâm Nhất lao xuyên qua rừng cây tăm tối, vẻ mặt nghiêm trọng, không dám lơ là. Thiếu niên dừng lại trên nhánh của một cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại một lần nữa. U u u… Giây phút khi hai mắt nhắm lại, kiếm ý nhạy bén của hắn lại lần nữa cảm nhận được làn sóng dao động quái dị trong không khí. Giống như có nữ quỷ đang gào khóc trong màn đêm tăm tối, lại giống như một loại nhạc cụ kỳ dị nào đó đang phát ra âm thanh u u lạ lùng. “Là bên phía kia sao?” Mở hai mắt ra, dưới ánh trăng, rừng núi âm u lác đác ánh trăng rọi xuống. Tầm mắt của hắn nhìn về phía xa xa, âm thanh dường như truyền tới từ chỗ đó. Hẳn là không sai rồi, đối với kiếm ý của bản thân, hắn vẫn cảm thấy khá tự tin. Không do dự nhiều thi triển Thất Huyền Bộ, bóng hắn loé lên như tia chớp lao xuyên qua rừng cây, phảng phất tựa như một bóng ma. Khoảng cách ngày càng gần, âm thanh kỳ lạ kia không cần phải cảm nhận nữa mà đã có thể nghe thấy rất rõ ràng. Quả nhiên, sự việc chuột Long Nham nổi điên là do có người âm thầm đứng sau thao túng. Không hề có tín hiệu báo trước, bước chân của Lâm Nhất đột nhiên dừng lại. Viu!