“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1588
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn trận pháp bên trên khu đất trống, trong lòng Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, số lượng Linh ngọc này vô cùng quý giá. Viu! Đúng vào lúc này, bóng người bên trong chiếc áo bào đen bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo mà sâu thẳm xuyên qua từng gốc cây cổ thụ chọc trời, hướng thẳng về phía Lâm Nhất. Quả nhiên là hắn ta! Dưới ánh trăng, Lâm Nhất nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, người nọ đeo mặt nạ hồ ly, miệng đang thổi chiếc sáo làm từ xương. Theo âm thanh tiếng sáo xương vang lên, trận pháp cũng vận chuyển điên cuồng, những bộ xương đầu đặt xung quanh hắn ta cũng không ngừng toả ra làn khói đen quái dị. Đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp dùng để thao túng đám chuột Long Nham kia. Người này chính là hắc y nhân quái dị đứng bên cạnh Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ mà sáng nay hắn gặp trên sông Nộ Long. “Tên này, đúng vào lúc quan trọng thì chạy tới gây rối!” Trong mắt bên dưới lớp mặt nạ của hắc y nhân thoáng vẻ bực dọc, tiếp đó bung ra sát ý lạnh băng, âm thanh sáo xương trong tay hắn ta bỗng nhiên thay đổi. Uỳnh ầm ầm! Bỗng nhiên, có luồng khí thế càng đáng sợ tuôn ra từ trên người hắc y nhân. Từng luồng khí chết chóc ào ạt bỗng chốc thổi bùng lên trong trận pháp, sau đó quét thẳng về phía Lâm Nhất. “Quái lạ…”. Lâm Nhất lần đầu tiên đối diện với sát chiêu như vậy, đầu mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng không quá hoảng hốt. Rồng ngâm Hổ gầm trên người hắn, kiếm uy bùng lên, nhấc tay nện ra một quyền. Đi kèm với âm thanh kiếm ngâm vang thấu trời, quyền mang đập mạnh vào luồng khí chết chóc như đám sương đen đang quét về phía hắn. Uỳnh ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên rung lên bần bật, những gốc cây cổ thụ chọc trời bị dư âm nghiền nát. Grào!Luồng khí chết chóc kia bị đánh cho tan tác, nhưng vừa mới tan ra liền lập tức chuyển động, chỉ chớp mắt sau lại hoá thành những cái đầu lâu trông vô cùng dữ tợn rồi lao thẳng về phía Lâm Nhất tấn công. Long Hổ Quyền, Kim Cương Ấn. Hai cánh tay Lâm Nhất giang ra, bật người bay lên không trung, giữa không trung, hai bàn tay hắn bắt chéo nhau không ngừng biến đổi. Đợi đến khi đám đầu lâu kia sắp nhào đến, quang mang màu bạc như ngọn núi lửa sôi sục bùng ra giữa hai tay hắn, hắn đưa tay đẩy mạnh nó về phía trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn trận pháp bên trên khu đất trống, trong lòng Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, số lượng Linh ngọc này vô cùng quý giá. Viu! Đúng vào lúc này, bóng người bên trong chiếc áo bào đen bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo mà sâu thẳm xuyên qua từng gốc cây cổ thụ chọc trời, hướng thẳng về phía Lâm Nhất. Quả nhiên là hắn ta! Dưới ánh trăng, Lâm Nhất nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, người nọ đeo mặt nạ hồ ly, miệng đang thổi chiếc sáo làm từ xương. Theo âm thanh tiếng sáo xương vang lên, trận pháp cũng vận chuyển điên cuồng, những bộ xương đầu đặt xung quanh hắn ta cũng không ngừng toả ra làn khói đen quái dị. Đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp dùng để thao túng đám chuột Long Nham kia. Người này chính là hắc y nhân quái dị đứng bên cạnh Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ mà sáng nay hắn gặp trên sông Nộ Long. “Tên này, đúng vào lúc quan trọng thì chạy tới gây rối!” Trong mắt bên dưới lớp mặt nạ của hắc y nhân thoáng vẻ bực dọc, tiếp đó bung ra sát ý lạnh băng, âm thanh sáo xương trong tay hắn ta bỗng nhiên thay đổi. Uỳnh ầm ầm! Bỗng nhiên, có luồng khí thế càng đáng sợ tuôn ra từ trên người hắc y nhân. Từng luồng khí chết chóc ào ạt bỗng chốc thổi bùng lên trong trận pháp, sau đó quét thẳng về phía Lâm Nhất. “Quái lạ…”. Lâm Nhất lần đầu tiên đối diện với sát chiêu như vậy, đầu mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng không quá hoảng hốt. Rồng ngâm Hổ gầm trên người hắn, kiếm uy bùng lên, nhấc tay nện ra một quyền. Đi kèm với âm thanh kiếm ngâm vang thấu trời, quyền mang đập mạnh vào luồng khí chết chóc như đám sương đen đang quét về phía hắn. Uỳnh ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên rung lên bần bật, những gốc cây cổ thụ chọc trời bị dư âm nghiền nát. Grào!Luồng khí chết chóc kia bị đánh cho tan tác, nhưng vừa mới tan ra liền lập tức chuyển động, chỉ chớp mắt sau lại hoá thành những cái đầu lâu trông vô cùng dữ tợn rồi lao thẳng về phía Lâm Nhất tấn công. Long Hổ Quyền, Kim Cương Ấn. Hai cánh tay Lâm Nhất giang ra, bật người bay lên không trung, giữa không trung, hai bàn tay hắn bắt chéo nhau không ngừng biến đổi. Đợi đến khi đám đầu lâu kia sắp nhào đến, quang mang màu bạc như ngọn núi lửa sôi sục bùng ra giữa hai tay hắn, hắn đưa tay đẩy mạnh nó về phía trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn trận pháp bên trên khu đất trống, trong lòng Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, số lượng Linh ngọc này vô cùng quý giá. Viu! Đúng vào lúc này, bóng người bên trong chiếc áo bào đen bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo mà sâu thẳm xuyên qua từng gốc cây cổ thụ chọc trời, hướng thẳng về phía Lâm Nhất. Quả nhiên là hắn ta! Dưới ánh trăng, Lâm Nhất nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, người nọ đeo mặt nạ hồ ly, miệng đang thổi chiếc sáo làm từ xương. Theo âm thanh tiếng sáo xương vang lên, trận pháp cũng vận chuyển điên cuồng, những bộ xương đầu đặt xung quanh hắn ta cũng không ngừng toả ra làn khói đen quái dị. Đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp dùng để thao túng đám chuột Long Nham kia. Người này chính là hắc y nhân quái dị đứng bên cạnh Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ mà sáng nay hắn gặp trên sông Nộ Long. “Tên này, đúng vào lúc quan trọng thì chạy tới gây rối!” Trong mắt bên dưới lớp mặt nạ của hắc y nhân thoáng vẻ bực dọc, tiếp đó bung ra sát ý lạnh băng, âm thanh sáo xương trong tay hắn ta bỗng nhiên thay đổi. Uỳnh ầm ầm! Bỗng nhiên, có luồng khí thế càng đáng sợ tuôn ra từ trên người hắc y nhân. Từng luồng khí chết chóc ào ạt bỗng chốc thổi bùng lên trong trận pháp, sau đó quét thẳng về phía Lâm Nhất. “Quái lạ…”. Lâm Nhất lần đầu tiên đối diện với sát chiêu như vậy, đầu mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng không quá hoảng hốt. Rồng ngâm Hổ gầm trên người hắn, kiếm uy bùng lên, nhấc tay nện ra một quyền. Đi kèm với âm thanh kiếm ngâm vang thấu trời, quyền mang đập mạnh vào luồng khí chết chóc như đám sương đen đang quét về phía hắn. Uỳnh ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên rung lên bần bật, những gốc cây cổ thụ chọc trời bị dư âm nghiền nát. Grào!Luồng khí chết chóc kia bị đánh cho tan tác, nhưng vừa mới tan ra liền lập tức chuyển động, chỉ chớp mắt sau lại hoá thành những cái đầu lâu trông vô cùng dữ tợn rồi lao thẳng về phía Lâm Nhất tấn công. Long Hổ Quyền, Kim Cương Ấn. Hai cánh tay Lâm Nhất giang ra, bật người bay lên không trung, giữa không trung, hai bàn tay hắn bắt chéo nhau không ngừng biến đổi. Đợi đến khi đám đầu lâu kia sắp nhào đến, quang mang màu bạc như ngọn núi lửa sôi sục bùng ra giữa hai tay hắn, hắn đưa tay đẩy mạnh nó về phía trước.