“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1596

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất lạnh nhạt nói: “Liễu Vân Yên, tuy ta không thích cô, nhưng giữa ta và cô không có thù sâu oán nặng, tốt nhất là cô đừng ép ta. Nếu không thì... trừ cô ra, tất cả những người trong sân này đều không thể bảo vệ được mình!”  Khốn kiếp!  Liễu Vân Yên tức nghiến cả răng nhưng lại không thể không thừa nhận những lời đối phương nói là tình hình thực tế.  Một lát sau, Liễu Vân Yên thoáng bình tĩnh lại, trầm giọng bảo: “Ngươi đi đi, ta cũng không muốn cá chết lưới rách với ngươi”.  “Đi ư? Ta sẽ đi, nhưng trước khi đi, ta phải lấy lại những thứ nên lấy rồi mới tính tiếp!”  Hắn vừa dứt lời, Lục Tư Âm với đôi gò má sưng rát như đầu lợn lập tức sợ hãi.  “Tiện nhân, sao vẫn chưa cút qua đây cho ta?”  Lâm Nhất nhìn về phía Lục Tư Âm, kiếm thế mênh mông lập tức đổ dồn vào tay hắn.  Hắn không cho nàng ta cơ hội phản ứng nào, lập tức giơ tay lên.  Ầm!  Chân nguyên kinh khủng từ trên không trung đánh xuống đối phương, Lâm Nhất bóp lấy cổ nàng ta rồi nhấc lên cao.  “Đồ của ta đang nằm trong tay cô đúng không?”  Lâm Nhất lạnh nhạt hỏi.“Đồ gì chứ?”  “Yêu đan, bảo khí, bí bảo, cuộn tranh”.  Lâm Nhất trầm giọng nói ra từng chữ một.  “Nực cười, tên Kiếm Nô nhà người giỏi vu khống người khác thật. Lục Tư Âm ta đây không lấy đồ của ngươi, dù ngươi có giết ta thì ta cũng không thể trả lại cho ngươi”.  Trong lòng Lục Tư Âm cực kì sợ hãi, nhưng lúc này nàng ta không thể thừa nhận được.  Nếu như thừa nhận mình đã trộm bảo bối của người này ngay trước mặt mọi người, sau này thanh danh của nàng ta ở thư viện Thiên Phủ sẽ mất sạch hoàn toàn.  Cả đời này sẽ bị huỷ hoại.  “Lâm Nhất, Lục sư tỷ không lấy đồ của ngươi, mau thả tỷ ấy ra!”  Một đệ tử thư viện Thiên Phủ cảm thấy thương xót cho tình trạng bi thảm của Lục Tư Âm, bèn lên tiếng.  “Không trộm thật sao?”  Lâm Nhất lạnh lùng cười nhạt.  “Ta không trộm, Lục Tư Âm ta đây vẫn chưa đến nỗi phải trộm đồ của một tên Kiếm Nô như ngươi!”  Lục Tư Âm nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cắn răng đáp.  Chát!  “Không trộm?”  Lâm Nhất không thèm để ý, không hề nhiều lời mà tát thẳng vào mặt nàng ta.  Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!  Hắn không cho mọi người thời gian phản ứng, tát liên tục chín bạt tai khiến cho Lục Tư Âm nửa chết nửa sống.  “Dừng tay!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất lạnh nhạt nói: “Liễu Vân Yên, tuy ta không thích cô, nhưng giữa ta và cô không có thù sâu oán nặng, tốt nhất là cô đừng ép ta. Nếu không thì... trừ cô ra, tất cả những người trong sân này đều không thể bảo vệ được mình!”  Khốn kiếp!  Liễu Vân Yên tức nghiến cả răng nhưng lại không thể không thừa nhận những lời đối phương nói là tình hình thực tế.  Một lát sau, Liễu Vân Yên thoáng bình tĩnh lại, trầm giọng bảo: “Ngươi đi đi, ta cũng không muốn cá chết lưới rách với ngươi”.  “Đi ư? Ta sẽ đi, nhưng trước khi đi, ta phải lấy lại những thứ nên lấy rồi mới tính tiếp!”  Hắn vừa dứt lời, Lục Tư Âm với đôi gò má sưng rát như đầu lợn lập tức sợ hãi.  “Tiện nhân, sao vẫn chưa cút qua đây cho ta?”  Lâm Nhất nhìn về phía Lục Tư Âm, kiếm thế mênh mông lập tức đổ dồn vào tay hắn.  Hắn không cho nàng ta cơ hội phản ứng nào, lập tức giơ tay lên.  Ầm!  Chân nguyên kinh khủng từ trên không trung đánh xuống đối phương, Lâm Nhất bóp lấy cổ nàng ta rồi nhấc lên cao.  “Đồ của ta đang nằm trong tay cô đúng không?”  Lâm Nhất lạnh nhạt hỏi.“Đồ gì chứ?”  “Yêu đan, bảo khí, bí bảo, cuộn tranh”.  Lâm Nhất trầm giọng nói ra từng chữ một.  “Nực cười, tên Kiếm Nô nhà người giỏi vu khống người khác thật. Lục Tư Âm ta đây không lấy đồ của ngươi, dù ngươi có giết ta thì ta cũng không thể trả lại cho ngươi”.  Trong lòng Lục Tư Âm cực kì sợ hãi, nhưng lúc này nàng ta không thể thừa nhận được.  Nếu như thừa nhận mình đã trộm bảo bối của người này ngay trước mặt mọi người, sau này thanh danh của nàng ta ở thư viện Thiên Phủ sẽ mất sạch hoàn toàn.  Cả đời này sẽ bị huỷ hoại.  “Lâm Nhất, Lục sư tỷ không lấy đồ của ngươi, mau thả tỷ ấy ra!”  Một đệ tử thư viện Thiên Phủ cảm thấy thương xót cho tình trạng bi thảm của Lục Tư Âm, bèn lên tiếng.  “Không trộm thật sao?”  Lâm Nhất lạnh lùng cười nhạt.  “Ta không trộm, Lục Tư Âm ta đây vẫn chưa đến nỗi phải trộm đồ của một tên Kiếm Nô như ngươi!”  Lục Tư Âm nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cắn răng đáp.  Chát!  “Không trộm?”  Lâm Nhất không thèm để ý, không hề nhiều lời mà tát thẳng vào mặt nàng ta.  Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!  Hắn không cho mọi người thời gian phản ứng, tát liên tục chín bạt tai khiến cho Lục Tư Âm nửa chết nửa sống.  “Dừng tay!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất lạnh nhạt nói: “Liễu Vân Yên, tuy ta không thích cô, nhưng giữa ta và cô không có thù sâu oán nặng, tốt nhất là cô đừng ép ta. Nếu không thì... trừ cô ra, tất cả những người trong sân này đều không thể bảo vệ được mình!”  Khốn kiếp!  Liễu Vân Yên tức nghiến cả răng nhưng lại không thể không thừa nhận những lời đối phương nói là tình hình thực tế.  Một lát sau, Liễu Vân Yên thoáng bình tĩnh lại, trầm giọng bảo: “Ngươi đi đi, ta cũng không muốn cá chết lưới rách với ngươi”.  “Đi ư? Ta sẽ đi, nhưng trước khi đi, ta phải lấy lại những thứ nên lấy rồi mới tính tiếp!”  Hắn vừa dứt lời, Lục Tư Âm với đôi gò má sưng rát như đầu lợn lập tức sợ hãi.  “Tiện nhân, sao vẫn chưa cút qua đây cho ta?”  Lâm Nhất nhìn về phía Lục Tư Âm, kiếm thế mênh mông lập tức đổ dồn vào tay hắn.  Hắn không cho nàng ta cơ hội phản ứng nào, lập tức giơ tay lên.  Ầm!  Chân nguyên kinh khủng từ trên không trung đánh xuống đối phương, Lâm Nhất bóp lấy cổ nàng ta rồi nhấc lên cao.  “Đồ của ta đang nằm trong tay cô đúng không?”  Lâm Nhất lạnh nhạt hỏi.“Đồ gì chứ?”  “Yêu đan, bảo khí, bí bảo, cuộn tranh”.  Lâm Nhất trầm giọng nói ra từng chữ một.  “Nực cười, tên Kiếm Nô nhà người giỏi vu khống người khác thật. Lục Tư Âm ta đây không lấy đồ của ngươi, dù ngươi có giết ta thì ta cũng không thể trả lại cho ngươi”.  Trong lòng Lục Tư Âm cực kì sợ hãi, nhưng lúc này nàng ta không thể thừa nhận được.  Nếu như thừa nhận mình đã trộm bảo bối của người này ngay trước mặt mọi người, sau này thanh danh của nàng ta ở thư viện Thiên Phủ sẽ mất sạch hoàn toàn.  Cả đời này sẽ bị huỷ hoại.  “Lâm Nhất, Lục sư tỷ không lấy đồ của ngươi, mau thả tỷ ấy ra!”  Một đệ tử thư viện Thiên Phủ cảm thấy thương xót cho tình trạng bi thảm của Lục Tư Âm, bèn lên tiếng.  “Không trộm thật sao?”  Lâm Nhất lạnh lùng cười nhạt.  “Ta không trộm, Lục Tư Âm ta đây vẫn chưa đến nỗi phải trộm đồ của một tên Kiếm Nô như ngươi!”  Lục Tư Âm nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cắn răng đáp.  Chát!  “Không trộm?”  Lâm Nhất không thèm để ý, không hề nhiều lời mà tát thẳng vào mặt nàng ta.  Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!  Hắn không cho mọi người thời gian phản ứng, tát liên tục chín bạt tai khiến cho Lục Tư Âm nửa chết nửa sống.  “Dừng tay!”  

Chương 1596