“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1599

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nàng ta luôn như vậy, đúng sai hay ân oán đều rõ ràng.  Sai là sai, đúng là đúng. Trước đó giữ lại kiếm Táng Hoa cũng vì trong mắt nàng ta đối phương đúng thật là một tên vô dụng.  Nếu không thì nàng ta đã không ép buộc đưa kiếm cho Lục Tư Âm.  Chuyện này cũng không thể trách nàng ta được, theo người thường thì thương tích của Lâm Nhất hoàn toàn không thể bình phục. Còn những món dị bảo mà Lâm Nhất nói, tất cả đều có giá trị vô giá, khiến Liễu Vân Yên thực sự không thể tin được.  Lúc này đã chứng minh là do nàng ta sai.  Tất nhiên Liễu Vân Yên phải gánh vác trách nhiệm trong chuyện này. Nếu đối phương đã ra tay giải quyết chuột Long Nham giúp thì là ân tình, cần phải báo đáp.  Lâm Nhất đột nhiên xoay người lại nhìn biểu cảm của đối phương, quả thật không giả.  “Lâm Nhất huynh đệ, nếu lần này thật sự do ngươi hỗ trợ, thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này”.  Một người đệ tử của thư viện Thiên Phủ đứng bên cạnh chợt lên tiếng.  Lúc trước họ cho rằng Lâm Nhất là một tên vô dụng, đương nhiên không thể tin vào lời nói của Bạch Vân, nhưng bây giờ Lâm Nhất đã chứng minh thực lực của mình.  Không thể trách đám người này được, không nghĩ về vấn đề này nữa.  Tông môn này cũng không phải tất cả đều là người xấu.  Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó trầm giọng đáp: “Người đứng sau giật dây là một tên quái nhân đeo mặt nạ. Nếu các ngươi có ấn tượng về chiếc mặt nạ này thì sẽ không khó đoán ra là do ai ra tay”.  Vù!  Chiếc mặt nạ màu máu từ trong tay Lâm Nhất bay thẳng về phía đối phương theo hình vòng cung.  “Là hắn ta!”  Liễu Vân Yên cầm lấy mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, khi các đệ tử thư viện Thiên Phủ ở bên cạnh nhìn thấy chiếc mặt nạ cũng đồng loạt biến sắc, vẻ kiêng dè loé qua trong mắt họ. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc.  “Xem ra các ngươi đều biết”.  Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Lâm Nhất nhẹ giọng bảo.  “Đâu chỉ là biết”.  Liễu Vân Yên nhìn sang Lâm Nhất, nói tiếp: “Người này là Lãnh Dật, đệ tử của U Vân lão quỷ. Hai năm trước U Vân lão quỷ trở thành khách khanh của lầu Huyết Vũ, hắn ta cũng vào ở lầu Huyết Vũ. Trong cuộc xung đột giữa lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ, không ít đệ tử đã chết trong tay người này. Hắn ta am hiểu công pháp quỷ đạo quỷ dị, cực kì khó giải quyết”.  Liễu Vân Yên tạm dừng, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt.  “Lâm công tử, ta có lời này không biết có nên nói hay không”.  “Nói đi”.  Liễu Vân Yên trả lời: “Tên Lãnh Dật này có thực lực rất mạnh, ngay cả ta gặp phải cũng chưa chắc có thể chiếm lợi thế, ngươi thật sự đã đánh bại hắn ta sao?”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nàng ta luôn như vậy, đúng sai hay ân oán đều rõ ràng.  Sai là sai, đúng là đúng. Trước đó giữ lại kiếm Táng Hoa cũng vì trong mắt nàng ta đối phương đúng thật là một tên vô dụng.  Nếu không thì nàng ta đã không ép buộc đưa kiếm cho Lục Tư Âm.  Chuyện này cũng không thể trách nàng ta được, theo người thường thì thương tích của Lâm Nhất hoàn toàn không thể bình phục. Còn những món dị bảo mà Lâm Nhất nói, tất cả đều có giá trị vô giá, khiến Liễu Vân Yên thực sự không thể tin được.  Lúc này đã chứng minh là do nàng ta sai.  Tất nhiên Liễu Vân Yên phải gánh vác trách nhiệm trong chuyện này. Nếu đối phương đã ra tay giải quyết chuột Long Nham giúp thì là ân tình, cần phải báo đáp.  Lâm Nhất đột nhiên xoay người lại nhìn biểu cảm của đối phương, quả thật không giả.  “Lâm Nhất huynh đệ, nếu lần này thật sự do ngươi hỗ trợ, thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này”.  Một người đệ tử của thư viện Thiên Phủ đứng bên cạnh chợt lên tiếng.  Lúc trước họ cho rằng Lâm Nhất là một tên vô dụng, đương nhiên không thể tin vào lời nói của Bạch Vân, nhưng bây giờ Lâm Nhất đã chứng minh thực lực của mình.  Không thể trách đám người này được, không nghĩ về vấn đề này nữa.  Tông môn này cũng không phải tất cả đều là người xấu.  Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó trầm giọng đáp: “Người đứng sau giật dây là một tên quái nhân đeo mặt nạ. Nếu các ngươi có ấn tượng về chiếc mặt nạ này thì sẽ không khó đoán ra là do ai ra tay”.  Vù!  Chiếc mặt nạ màu máu từ trong tay Lâm Nhất bay thẳng về phía đối phương theo hình vòng cung.  “Là hắn ta!”  Liễu Vân Yên cầm lấy mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, khi các đệ tử thư viện Thiên Phủ ở bên cạnh nhìn thấy chiếc mặt nạ cũng đồng loạt biến sắc, vẻ kiêng dè loé qua trong mắt họ. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc.  “Xem ra các ngươi đều biết”.  Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Lâm Nhất nhẹ giọng bảo.  “Đâu chỉ là biết”.  Liễu Vân Yên nhìn sang Lâm Nhất, nói tiếp: “Người này là Lãnh Dật, đệ tử của U Vân lão quỷ. Hai năm trước U Vân lão quỷ trở thành khách khanh của lầu Huyết Vũ, hắn ta cũng vào ở lầu Huyết Vũ. Trong cuộc xung đột giữa lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ, không ít đệ tử đã chết trong tay người này. Hắn ta am hiểu công pháp quỷ đạo quỷ dị, cực kì khó giải quyết”.  Liễu Vân Yên tạm dừng, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt.  “Lâm công tử, ta có lời này không biết có nên nói hay không”.  “Nói đi”.  Liễu Vân Yên trả lời: “Tên Lãnh Dật này có thực lực rất mạnh, ngay cả ta gặp phải cũng chưa chắc có thể chiếm lợi thế, ngươi thật sự đã đánh bại hắn ta sao?”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nàng ta luôn như vậy, đúng sai hay ân oán đều rõ ràng.  Sai là sai, đúng là đúng. Trước đó giữ lại kiếm Táng Hoa cũng vì trong mắt nàng ta đối phương đúng thật là một tên vô dụng.  Nếu không thì nàng ta đã không ép buộc đưa kiếm cho Lục Tư Âm.  Chuyện này cũng không thể trách nàng ta được, theo người thường thì thương tích của Lâm Nhất hoàn toàn không thể bình phục. Còn những món dị bảo mà Lâm Nhất nói, tất cả đều có giá trị vô giá, khiến Liễu Vân Yên thực sự không thể tin được.  Lúc này đã chứng minh là do nàng ta sai.  Tất nhiên Liễu Vân Yên phải gánh vác trách nhiệm trong chuyện này. Nếu đối phương đã ra tay giải quyết chuột Long Nham giúp thì là ân tình, cần phải báo đáp.  Lâm Nhất đột nhiên xoay người lại nhìn biểu cảm của đối phương, quả thật không giả.  “Lâm Nhất huynh đệ, nếu lần này thật sự do ngươi hỗ trợ, thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này”.  Một người đệ tử của thư viện Thiên Phủ đứng bên cạnh chợt lên tiếng.  Lúc trước họ cho rằng Lâm Nhất là một tên vô dụng, đương nhiên không thể tin vào lời nói của Bạch Vân, nhưng bây giờ Lâm Nhất đã chứng minh thực lực của mình.  Không thể trách đám người này được, không nghĩ về vấn đề này nữa.  Tông môn này cũng không phải tất cả đều là người xấu.  Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó trầm giọng đáp: “Người đứng sau giật dây là một tên quái nhân đeo mặt nạ. Nếu các ngươi có ấn tượng về chiếc mặt nạ này thì sẽ không khó đoán ra là do ai ra tay”.  Vù!  Chiếc mặt nạ màu máu từ trong tay Lâm Nhất bay thẳng về phía đối phương theo hình vòng cung.  “Là hắn ta!”  Liễu Vân Yên cầm lấy mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, khi các đệ tử thư viện Thiên Phủ ở bên cạnh nhìn thấy chiếc mặt nạ cũng đồng loạt biến sắc, vẻ kiêng dè loé qua trong mắt họ. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc.  “Xem ra các ngươi đều biết”.  Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Lâm Nhất nhẹ giọng bảo.  “Đâu chỉ là biết”.  Liễu Vân Yên nhìn sang Lâm Nhất, nói tiếp: “Người này là Lãnh Dật, đệ tử của U Vân lão quỷ. Hai năm trước U Vân lão quỷ trở thành khách khanh của lầu Huyết Vũ, hắn ta cũng vào ở lầu Huyết Vũ. Trong cuộc xung đột giữa lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ, không ít đệ tử đã chết trong tay người này. Hắn ta am hiểu công pháp quỷ đạo quỷ dị, cực kì khó giải quyết”.  Liễu Vân Yên tạm dừng, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt.  “Lâm công tử, ta có lời này không biết có nên nói hay không”.  “Nói đi”.  Liễu Vân Yên trả lời: “Tên Lãnh Dật này có thực lực rất mạnh, ngay cả ta gặp phải cũng chưa chắc có thể chiếm lợi thế, ngươi thật sự đã đánh bại hắn ta sao?”  

Chương 1599