“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1607
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không thể không nói, Liễu Vân Yên đã mang đến cho hắn áp lực không nhỏ. Phần lớn thời gian, hắn đều dành vào việc chuyển hóa Tử Diên kiếm kình. Bước chuyển từ chín phần lên mười phần tuy có khó khăn, nhưng hiện tại hắn đã có gần mười ngàn viên linh ngọc tam phẩm, với số tài nguyên lớn như vậy, việc tinh luyện chân nguyên thành Tử Diên kiếm kình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sau trận phong ba do chuột Long Nham gây ra, các đệ tử thư viện Thiên Phủ cũng không gặp phải trở ngại gì to lớn, có thể xem như một hành trình yên ổn. Đồng thời, Lâm Nhất sinh hoạt trong đội ngũ cũng khá tự nhiên, không ai dám có ý kiến gì về hắn. Ngày càng tiến sâu vào sơn mạch Huyết Cốt, ngoại trừ đám yêu thú hung mãnh thì số lượng võ giả đến từ các thế lực khác cũng dần tăng lên. Có thể thấy được, sự kiện tranh đoạt kim liên Tử Hỏa lần này sẽ là một hồi long tranh hổ đấu. Bốn ngày sau… Ầm! Linh khí bùng nổ và dâng trào trong cơ thể Lâm Nhất, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu bạc chói lóa. Ẩn trong luồng ánh sáng ấy là duệ khí ác liệt. Trên mặt đất, nơi hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, có một đóa Tử Diên màu tím bạc nở rộ, không ngừng hít vào và thở ra linh khí thiên địa. Thiếu niên ngồi khoanh chân trong nhụy hoa, đắm mình giữa luồng ánh sáng bạc, hệt như một thanh bảo kiếm tuyệt thế chưa ra khỏi vỏ. Ông ông ông! Khoảng không xung quanh thỉnh thoảng vang lên âm thanh kiếm ý vù vù, khiến không khí liên tục bị chấn động. Dường như có một luồng khí thế hùng hậu đang dần được tích súc. Hô! Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới mở mắt ra, đôi con ngươi sâu thẳm như hai viên bảo thạch lóe lên tia sắc bén, lộ rõ sự thấu hiểu. Sự sắc bén trong mắt hắn dường như có thể xuyên thủng không gian, nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám đối mặt trực diện. Lâm Nhất phun ra một ngụm trọc khí, chân nguyên toàn thân hắn đang trong trạng thái kích động, hệt như vô số thanh kiếm sắc bén đồng loạt run lên. Kiếm ý tựa như Trường Giang cuồn cuộn sóng trong cơ thể hóa thành một dòng nước lũ, bày ra khí thế hào hùng, không gì cản nổi. “Cuối cùng cũng chuyển hóa Tử Diên kiếm kình thành mười phần”. Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, cảm nhận được chân nguyên đang cuộn trào trong cơ thể, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin. Hiện tại, khi đối mặt với tán tu cảnh giới Âm Huyền tiểu thành bình thường, nếu so về chân nguyên, hắn hoàn toàn có khả năng đè bẹp đối phương. Còn nếu đụng phải Liễu Như Yên, nhân tài kiệt xuất của thế lực chuẩn bá chủ thì ít nhất sẽ không phải chịu thiệt, thậm chí có thể chiếm được một chút ưu thế. Điều này quả thật có hơi khoa trương. Nói ra e là ít ai tin, một nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực tông môn, còn chưa bước vào Tử Phủ, lại có thể đánh ngang tay với nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực chuẩn bá chủ, thử hỏi… có bao nhiêu kh ủng bố? Tuy nhiên, cái Lâm Nhất muốn không chỉ là sức mạnh ngang nhau. “Đã đến lúc luyện hóa viên yêu đan Thiên Phách kia rồi!” Lâm Nhất phất tay một cái, một viên yêu đan Thiên Phách lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không thể không nói, Liễu Vân Yên đã mang đến cho hắn áp lực không nhỏ. Phần lớn thời gian, hắn đều dành vào việc chuyển hóa Tử Diên kiếm kình. Bước chuyển từ chín phần lên mười phần tuy có khó khăn, nhưng hiện tại hắn đã có gần mười ngàn viên linh ngọc tam phẩm, với số tài nguyên lớn như vậy, việc tinh luyện chân nguyên thành Tử Diên kiếm kình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sau trận phong ba do chuột Long Nham gây ra, các đệ tử thư viện Thiên Phủ cũng không gặp phải trở ngại gì to lớn, có thể xem như một hành trình yên ổn. Đồng thời, Lâm Nhất sinh hoạt trong đội ngũ cũng khá tự nhiên, không ai dám có ý kiến gì về hắn. Ngày càng tiến sâu vào sơn mạch Huyết Cốt, ngoại trừ đám yêu thú hung mãnh thì số lượng võ giả đến từ các thế lực khác cũng dần tăng lên. Có thể thấy được, sự kiện tranh đoạt kim liên Tử Hỏa lần này sẽ là một hồi long tranh hổ đấu. Bốn ngày sau… Ầm! Linh khí bùng nổ và dâng trào trong cơ thể Lâm Nhất, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu bạc chói lóa. Ẩn trong luồng ánh sáng ấy là duệ khí ác liệt. Trên mặt đất, nơi hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, có một đóa Tử Diên màu tím bạc nở rộ, không ngừng hít vào và thở ra linh khí thiên địa. Thiếu niên ngồi khoanh chân trong nhụy hoa, đắm mình giữa luồng ánh sáng bạc, hệt như một thanh bảo kiếm tuyệt thế chưa ra khỏi vỏ. Ông ông ông! Khoảng không xung quanh thỉnh thoảng vang lên âm thanh kiếm ý vù vù, khiến không khí liên tục bị chấn động. Dường như có một luồng khí thế hùng hậu đang dần được tích súc. Hô! Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới mở mắt ra, đôi con ngươi sâu thẳm như hai viên bảo thạch lóe lên tia sắc bén, lộ rõ sự thấu hiểu. Sự sắc bén trong mắt hắn dường như có thể xuyên thủng không gian, nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám đối mặt trực diện. Lâm Nhất phun ra một ngụm trọc khí, chân nguyên toàn thân hắn đang trong trạng thái kích động, hệt như vô số thanh kiếm sắc bén đồng loạt run lên. Kiếm ý tựa như Trường Giang cuồn cuộn sóng trong cơ thể hóa thành một dòng nước lũ, bày ra khí thế hào hùng, không gì cản nổi. “Cuối cùng cũng chuyển hóa Tử Diên kiếm kình thành mười phần”. Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, cảm nhận được chân nguyên đang cuộn trào trong cơ thể, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin. Hiện tại, khi đối mặt với tán tu cảnh giới Âm Huyền tiểu thành bình thường, nếu so về chân nguyên, hắn hoàn toàn có khả năng đè bẹp đối phương. Còn nếu đụng phải Liễu Như Yên, nhân tài kiệt xuất của thế lực chuẩn bá chủ thì ít nhất sẽ không phải chịu thiệt, thậm chí có thể chiếm được một chút ưu thế. Điều này quả thật có hơi khoa trương. Nói ra e là ít ai tin, một nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực tông môn, còn chưa bước vào Tử Phủ, lại có thể đánh ngang tay với nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực chuẩn bá chủ, thử hỏi… có bao nhiêu kh ủng bố? Tuy nhiên, cái Lâm Nhất muốn không chỉ là sức mạnh ngang nhau. “Đã đến lúc luyện hóa viên yêu đan Thiên Phách kia rồi!” Lâm Nhất phất tay một cái, một viên yêu đan Thiên Phách lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không thể không nói, Liễu Vân Yên đã mang đến cho hắn áp lực không nhỏ. Phần lớn thời gian, hắn đều dành vào việc chuyển hóa Tử Diên kiếm kình. Bước chuyển từ chín phần lên mười phần tuy có khó khăn, nhưng hiện tại hắn đã có gần mười ngàn viên linh ngọc tam phẩm, với số tài nguyên lớn như vậy, việc tinh luyện chân nguyên thành Tử Diên kiếm kình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sau trận phong ba do chuột Long Nham gây ra, các đệ tử thư viện Thiên Phủ cũng không gặp phải trở ngại gì to lớn, có thể xem như một hành trình yên ổn. Đồng thời, Lâm Nhất sinh hoạt trong đội ngũ cũng khá tự nhiên, không ai dám có ý kiến gì về hắn. Ngày càng tiến sâu vào sơn mạch Huyết Cốt, ngoại trừ đám yêu thú hung mãnh thì số lượng võ giả đến từ các thế lực khác cũng dần tăng lên. Có thể thấy được, sự kiện tranh đoạt kim liên Tử Hỏa lần này sẽ là một hồi long tranh hổ đấu. Bốn ngày sau… Ầm! Linh khí bùng nổ và dâng trào trong cơ thể Lâm Nhất, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu bạc chói lóa. Ẩn trong luồng ánh sáng ấy là duệ khí ác liệt. Trên mặt đất, nơi hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, có một đóa Tử Diên màu tím bạc nở rộ, không ngừng hít vào và thở ra linh khí thiên địa. Thiếu niên ngồi khoanh chân trong nhụy hoa, đắm mình giữa luồng ánh sáng bạc, hệt như một thanh bảo kiếm tuyệt thế chưa ra khỏi vỏ. Ông ông ông! Khoảng không xung quanh thỉnh thoảng vang lên âm thanh kiếm ý vù vù, khiến không khí liên tục bị chấn động. Dường như có một luồng khí thế hùng hậu đang dần được tích súc. Hô! Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới mở mắt ra, đôi con ngươi sâu thẳm như hai viên bảo thạch lóe lên tia sắc bén, lộ rõ sự thấu hiểu. Sự sắc bén trong mắt hắn dường như có thể xuyên thủng không gian, nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám đối mặt trực diện. Lâm Nhất phun ra một ngụm trọc khí, chân nguyên toàn thân hắn đang trong trạng thái kích động, hệt như vô số thanh kiếm sắc bén đồng loạt run lên. Kiếm ý tựa như Trường Giang cuồn cuộn sóng trong cơ thể hóa thành một dòng nước lũ, bày ra khí thế hào hùng, không gì cản nổi. “Cuối cùng cũng chuyển hóa Tử Diên kiếm kình thành mười phần”. Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, cảm nhận được chân nguyên đang cuộn trào trong cơ thể, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin. Hiện tại, khi đối mặt với tán tu cảnh giới Âm Huyền tiểu thành bình thường, nếu so về chân nguyên, hắn hoàn toàn có khả năng đè bẹp đối phương. Còn nếu đụng phải Liễu Như Yên, nhân tài kiệt xuất của thế lực chuẩn bá chủ thì ít nhất sẽ không phải chịu thiệt, thậm chí có thể chiếm được một chút ưu thế. Điều này quả thật có hơi khoa trương. Nói ra e là ít ai tin, một nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực tông môn, còn chưa bước vào Tử Phủ, lại có thể đánh ngang tay với nhân tài kiệt xuất đến từ thế lực chuẩn bá chủ, thử hỏi… có bao nhiêu kh ủng bố? Tuy nhiên, cái Lâm Nhất muốn không chỉ là sức mạnh ngang nhau. “Đã đến lúc luyện hóa viên yêu đan Thiên Phách kia rồi!” Lâm Nhất phất tay một cái, một viên yêu đan Thiên Phách lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.