“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1637
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Phan Nhạc và Lãnh Dật thoáng thay đổi, vội quay đầu nhìn lại thì thấy ở nơi tận cùng tầm mắt, trên mặt hồ đột nhiên bốc lên một luồng sáng đỏ sẫm, tiếp đó, một con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh bị chém thành hai nửa giữa không trung. Trong làn sương máu mịt mờ, một bóng người vọt lên nắm lấy yêu đan. Người nọ hệt như một mũi tên rời cung, hóa thành một luồng sáng vọt về phía trung tâm hồ nước, thân pháp nhanh đến đáng sợ. “Diệp Thương Minh!” Phan Nhạc và Lãnh Dật tức giận kêu lên một tiếng. Giữa không trung, Diệp Thương Minh đang lao đi với tốc độ xé gió, hắn ta thoáng quay đầu nhìn lại, khi thấy hai người nọ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc. “Đuổi theo!” Sắc mặt hai người tối sầm, có cảm giác như bị chơi xỏ. Bọn họ dồn hết tâm trí giữ chân đối thủ mạnh nhất, nếu để tên Diệp Thương Minh này đoạt được kim liên trước thì há chẳng phải trò cười hay sao? Rốt cuộc, hai người cũng bất chấp tất cả, bay vọt lên, hệt như tia chớp lao về phía hồ nước, không dám chần chừ. “Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của tên này quả thật rất đáng sợ…” Ánh mắt Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm lóe lên tia thận trọng, hắn ta không chút do dự, trầm giọng nói: “Yểm hộ ta!” Ngay lập tức, các đệ tử còn lại của lầu Tàn Kiếm đồng loạt ra tay. BOANG…! Kiếm thế cực kỳ hung tàn hệt như một ngọn núi sừng sững mọc lên từ mặt đất, hoàn toàn áp chế hai con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh. Nhân cơ hội đó, Nhiếp Phong hóa thành một luồng kiếm quang, lướt đi như tia chớp. Mày hắn ta khẽ cau lại, chiến ý trong mắt hừng hực cháy, mang theo kiếm thế Lân Tuân xông đến nơi kim liên Tử Hỏa được sinh ra đời. Bên kia, dưới sự yểm hộ của một lượng lớn đệ tử, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt đã thoát thân. Lúc này, hễ là võ giả có cơ hội thoát ra thì đều dứt khoát không giằng co với yêu thú, mà lập tức xông đến giữa hồ. Khế ước ngầm đã bị phá vỡ, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một, đó chính là món bảo vật hiếm thấy trong thiên địa vẫn luôn được chú ý – Kim liên Tử Hỏa! “Đáng chết!” Liễu Vân Yên khẽ mắng, hiển nhiên là vì Lãnh Dật đã cố ý đẩy cho bọn họ ba con yêu thú Tử Phủ, hơn nữa, bản thân các đệ tử thư viện Thiên Phủ còn đang giằng co với hai con yêu thú Tử Phủ khác. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không cách nào thoát ra được. “Lâm Nhất, ngươi yểm hộ ta, hết cách rồi, nếu chậm một bước nữa thì xem như đã muộn”. Sắc mặt Liễu Vân Yên lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói. Cùng lúc đối mặt với ba con Huyền Thiết Ma Viên quả thật có hơi quá sức với Lâm Nhất, chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có thể hắn sẽ bị trọng thương. Dù sao thì, ba con Huyền Thiết Ma Viên này có thực lực rất mạnh, vượt xa những yêu thú khác. Tên Lãnh Dật kia đã cố tình chọn lựa thật kỹ, vốn muốn chơi khâm hai người họ. “Liễu Vân Yên, hay là cô yểm hộ ta đi!” Ngay khi Liễu Vân Yên định vọt lên trước thì một bàn tay đặt lên vai nàng ta, ấn mạnh xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Phan Nhạc và Lãnh Dật thoáng thay đổi, vội quay đầu nhìn lại thì thấy ở nơi tận cùng tầm mắt, trên mặt hồ đột nhiên bốc lên một luồng sáng đỏ sẫm, tiếp đó, một con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh bị chém thành hai nửa giữa không trung. Trong làn sương máu mịt mờ, một bóng người vọt lên nắm lấy yêu đan. Người nọ hệt như một mũi tên rời cung, hóa thành một luồng sáng vọt về phía trung tâm hồ nước, thân pháp nhanh đến đáng sợ. “Diệp Thương Minh!” Phan Nhạc và Lãnh Dật tức giận kêu lên một tiếng. Giữa không trung, Diệp Thương Minh đang lao đi với tốc độ xé gió, hắn ta thoáng quay đầu nhìn lại, khi thấy hai người nọ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc. “Đuổi theo!” Sắc mặt hai người tối sầm, có cảm giác như bị chơi xỏ. Bọn họ dồn hết tâm trí giữ chân đối thủ mạnh nhất, nếu để tên Diệp Thương Minh này đoạt được kim liên trước thì há chẳng phải trò cười hay sao? Rốt cuộc, hai người cũng bất chấp tất cả, bay vọt lên, hệt như tia chớp lao về phía hồ nước, không dám chần chừ. “Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của tên này quả thật rất đáng sợ…” Ánh mắt Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm lóe lên tia thận trọng, hắn ta không chút do dự, trầm giọng nói: “Yểm hộ ta!” Ngay lập tức, các đệ tử còn lại của lầu Tàn Kiếm đồng loạt ra tay. BOANG…! Kiếm thế cực kỳ hung tàn hệt như một ngọn núi sừng sững mọc lên từ mặt đất, hoàn toàn áp chế hai con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh. Nhân cơ hội đó, Nhiếp Phong hóa thành một luồng kiếm quang, lướt đi như tia chớp. Mày hắn ta khẽ cau lại, chiến ý trong mắt hừng hực cháy, mang theo kiếm thế Lân Tuân xông đến nơi kim liên Tử Hỏa được sinh ra đời. Bên kia, dưới sự yểm hộ của một lượng lớn đệ tử, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt đã thoát thân. Lúc này, hễ là võ giả có cơ hội thoát ra thì đều dứt khoát không giằng co với yêu thú, mà lập tức xông đến giữa hồ. Khế ước ngầm đã bị phá vỡ, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một, đó chính là món bảo vật hiếm thấy trong thiên địa vẫn luôn được chú ý – Kim liên Tử Hỏa! “Đáng chết!” Liễu Vân Yên khẽ mắng, hiển nhiên là vì Lãnh Dật đã cố ý đẩy cho bọn họ ba con yêu thú Tử Phủ, hơn nữa, bản thân các đệ tử thư viện Thiên Phủ còn đang giằng co với hai con yêu thú Tử Phủ khác. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không cách nào thoát ra được. “Lâm Nhất, ngươi yểm hộ ta, hết cách rồi, nếu chậm một bước nữa thì xem như đã muộn”. Sắc mặt Liễu Vân Yên lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói. Cùng lúc đối mặt với ba con Huyền Thiết Ma Viên quả thật có hơi quá sức với Lâm Nhất, chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có thể hắn sẽ bị trọng thương. Dù sao thì, ba con Huyền Thiết Ma Viên này có thực lực rất mạnh, vượt xa những yêu thú khác. Tên Lãnh Dật kia đã cố tình chọn lựa thật kỹ, vốn muốn chơi khâm hai người họ. “Liễu Vân Yên, hay là cô yểm hộ ta đi!” Ngay khi Liễu Vân Yên định vọt lên trước thì một bàn tay đặt lên vai nàng ta, ấn mạnh xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Phan Nhạc và Lãnh Dật thoáng thay đổi, vội quay đầu nhìn lại thì thấy ở nơi tận cùng tầm mắt, trên mặt hồ đột nhiên bốc lên một luồng sáng đỏ sẫm, tiếp đó, một con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh bị chém thành hai nửa giữa không trung. Trong làn sương máu mịt mờ, một bóng người vọt lên nắm lấy yêu đan. Người nọ hệt như một mũi tên rời cung, hóa thành một luồng sáng vọt về phía trung tâm hồ nước, thân pháp nhanh đến đáng sợ. “Diệp Thương Minh!” Phan Nhạc và Lãnh Dật tức giận kêu lên một tiếng. Giữa không trung, Diệp Thương Minh đang lao đi với tốc độ xé gió, hắn ta thoáng quay đầu nhìn lại, khi thấy hai người nọ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc. “Đuổi theo!” Sắc mặt hai người tối sầm, có cảm giác như bị chơi xỏ. Bọn họ dồn hết tâm trí giữ chân đối thủ mạnh nhất, nếu để tên Diệp Thương Minh này đoạt được kim liên trước thì há chẳng phải trò cười hay sao? Rốt cuộc, hai người cũng bất chấp tất cả, bay vọt lên, hệt như tia chớp lao về phía hồ nước, không dám chần chừ. “Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của tên này quả thật rất đáng sợ…” Ánh mắt Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm lóe lên tia thận trọng, hắn ta không chút do dự, trầm giọng nói: “Yểm hộ ta!” Ngay lập tức, các đệ tử còn lại của lầu Tàn Kiếm đồng loạt ra tay. BOANG…! Kiếm thế cực kỳ hung tàn hệt như một ngọn núi sừng sững mọc lên từ mặt đất, hoàn toàn áp chế hai con yêu thú Tử Phủ cấp tinh anh. Nhân cơ hội đó, Nhiếp Phong hóa thành một luồng kiếm quang, lướt đi như tia chớp. Mày hắn ta khẽ cau lại, chiến ý trong mắt hừng hực cháy, mang theo kiếm thế Lân Tuân xông đến nơi kim liên Tử Hỏa được sinh ra đời. Bên kia, dưới sự yểm hộ của một lượng lớn đệ tử, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt đã thoát thân. Lúc này, hễ là võ giả có cơ hội thoát ra thì đều dứt khoát không giằng co với yêu thú, mà lập tức xông đến giữa hồ. Khế ước ngầm đã bị phá vỡ, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một, đó chính là món bảo vật hiếm thấy trong thiên địa vẫn luôn được chú ý – Kim liên Tử Hỏa! “Đáng chết!” Liễu Vân Yên khẽ mắng, hiển nhiên là vì Lãnh Dật đã cố ý đẩy cho bọn họ ba con yêu thú Tử Phủ, hơn nữa, bản thân các đệ tử thư viện Thiên Phủ còn đang giằng co với hai con yêu thú Tử Phủ khác. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không cách nào thoát ra được. “Lâm Nhất, ngươi yểm hộ ta, hết cách rồi, nếu chậm một bước nữa thì xem như đã muộn”. Sắc mặt Liễu Vân Yên lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói. Cùng lúc đối mặt với ba con Huyền Thiết Ma Viên quả thật có hơi quá sức với Lâm Nhất, chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có thể hắn sẽ bị trọng thương. Dù sao thì, ba con Huyền Thiết Ma Viên này có thực lực rất mạnh, vượt xa những yêu thú khác. Tên Lãnh Dật kia đã cố tình chọn lựa thật kỹ, vốn muốn chơi khâm hai người họ. “Liễu Vân Yên, hay là cô yểm hộ ta đi!” Ngay khi Liễu Vân Yên định vọt lên trước thì một bàn tay đặt lên vai nàng ta, ấn mạnh xuống.