“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1646

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt của Liễu Vân Yên cũng tràn đầy mong đợi, nàng ta thật sự không ngờ thiếu niên áo xanh này có thể mang lại bất ngờ lớn như thế, thực lực sau khi chân chính rút kiếm sẽ khủng khiếp như thế.  Chỉ cần lấy được kim liên Tử Hoả, danh ngạch đệ tử nòng cốt của nàng ta cũng chỉ ở gần ngay trước mắt.  Trên không trung, Lâm Nhất có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình.  Thiếu niên nhếch môi mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn có không ít người hi vọng mình sẽ chết dưới ngọn lửa này, nhưng phải làm các ngươi thất vọng rồi!”  Một tia sáng loé qua trong mắt, vẻ sắc bén hiện rõ trên mặt.  Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!  Bí thuật Tử Diên Kiếm Quyết, Một Thoáng Phồn Hoa lặng lẽ thi triển.  Ở mái vòm sau lưng hắn lập tức có vô vàn đám mây ngưng tụ thành một đoá hoa Tử Diên. Nó rất lớn, chậm rãi xoay tròn trên không trung, khí thế trên người thiếu niên lập tức tăng vọt.  “Phá!”  Khi khí thế tăng lên, Lâm Nhất quát một tiếng, mạnh mẽ chém kiếm Táng Hoa ra.  Răng rắc!  Ngọn lửa hừng hực lập tức bị tia kiếm quang chói mắt này chém thành hai nửa, ngay sau đó bắn tứ tung, biến thành cơn mưa lửa ngập trời.  “Chuyện này...”  Cảnh tượng này khiến đám người Phan Nhạc kinh hãi.  Không ngờ Lâm Nhất vẫn còn thủ đoạn chưa thể hiện, rốt cuộc hắn đáng sợ cỡ nào?  Vừa nghĩ tới đây, họ lập tức tỏ ra thất vọng, trong lòng khó chịu như có tảng đá mắc kẹt.  Mặc dù họ đều bị thương nặng, nhưng trong tay mỗi người đều có át chủ bài chưa lấy ra.  Chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng mới được lấy con át chủ bài đó ra.  Lâm Nhất không ra tay giết những người này cũng vì lo lắng điều này.  Dù sao thì hắn vẫn chưa mạnh đến mức có thể xem nhẹ át chủ bài của những người này. Chó cùng rứt giậu, huống hồ là một đám võ giả cảnh giới Tử Phủ tiểu thành, dù không uy hiếp đến tính mạng của hắn thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương nặng.  Không cần thiết phải làm vậy, cái được không đủ bù đắp cái mất.  Có thể đoán được những người này thực chất không cam lòng, nếu Lâm Nhất bị ngọn lửa làm trọng thương thì khó đảm bảo họ sẽ không liều mạng một lần.  Nhìn thấy Lâm Nhất thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, Nhất Niệm Hoa Khai lập tức không còn bất cứ ý nghĩ gì.  Kim liên Tử Hoả đã được định sẵn sẽ rơi vào tay Lâm Nhất.  Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, từ trên không trung cầm lấy mười cây kim liên Tử Hoả ở chính giữa hồ.  Thật ra dù không thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, những ngọn lửa này cũng khó có thể làm hắn bị thương.  Nhưng Lâm Nhất vốn quen tính cẩn thận, vào những thời khắc quan trọng sẽ không chủ quan. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt của Liễu Vân Yên cũng tràn đầy mong đợi, nàng ta thật sự không ngờ thiếu niên áo xanh này có thể mang lại bất ngờ lớn như thế, thực lực sau khi chân chính rút kiếm sẽ khủng khiếp như thế.  Chỉ cần lấy được kim liên Tử Hoả, danh ngạch đệ tử nòng cốt của nàng ta cũng chỉ ở gần ngay trước mắt.  Trên không trung, Lâm Nhất có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình.  Thiếu niên nhếch môi mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn có không ít người hi vọng mình sẽ chết dưới ngọn lửa này, nhưng phải làm các ngươi thất vọng rồi!”  Một tia sáng loé qua trong mắt, vẻ sắc bén hiện rõ trên mặt.  Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!  Bí thuật Tử Diên Kiếm Quyết, Một Thoáng Phồn Hoa lặng lẽ thi triển.  Ở mái vòm sau lưng hắn lập tức có vô vàn đám mây ngưng tụ thành một đoá hoa Tử Diên. Nó rất lớn, chậm rãi xoay tròn trên không trung, khí thế trên người thiếu niên lập tức tăng vọt.  “Phá!”  Khi khí thế tăng lên, Lâm Nhất quát một tiếng, mạnh mẽ chém kiếm Táng Hoa ra.  Răng rắc!  Ngọn lửa hừng hực lập tức bị tia kiếm quang chói mắt này chém thành hai nửa, ngay sau đó bắn tứ tung, biến thành cơn mưa lửa ngập trời.  “Chuyện này...”  Cảnh tượng này khiến đám người Phan Nhạc kinh hãi.  Không ngờ Lâm Nhất vẫn còn thủ đoạn chưa thể hiện, rốt cuộc hắn đáng sợ cỡ nào?  Vừa nghĩ tới đây, họ lập tức tỏ ra thất vọng, trong lòng khó chịu như có tảng đá mắc kẹt.  Mặc dù họ đều bị thương nặng, nhưng trong tay mỗi người đều có át chủ bài chưa lấy ra.  Chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng mới được lấy con át chủ bài đó ra.  Lâm Nhất không ra tay giết những người này cũng vì lo lắng điều này.  Dù sao thì hắn vẫn chưa mạnh đến mức có thể xem nhẹ át chủ bài của những người này. Chó cùng rứt giậu, huống hồ là một đám võ giả cảnh giới Tử Phủ tiểu thành, dù không uy hiếp đến tính mạng của hắn thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương nặng.  Không cần thiết phải làm vậy, cái được không đủ bù đắp cái mất.  Có thể đoán được những người này thực chất không cam lòng, nếu Lâm Nhất bị ngọn lửa làm trọng thương thì khó đảm bảo họ sẽ không liều mạng một lần.  Nhìn thấy Lâm Nhất thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, Nhất Niệm Hoa Khai lập tức không còn bất cứ ý nghĩ gì.  Kim liên Tử Hoả đã được định sẵn sẽ rơi vào tay Lâm Nhất.  Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, từ trên không trung cầm lấy mười cây kim liên Tử Hoả ở chính giữa hồ.  Thật ra dù không thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, những ngọn lửa này cũng khó có thể làm hắn bị thương.  Nhưng Lâm Nhất vốn quen tính cẩn thận, vào những thời khắc quan trọng sẽ không chủ quan. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt của Liễu Vân Yên cũng tràn đầy mong đợi, nàng ta thật sự không ngờ thiếu niên áo xanh này có thể mang lại bất ngờ lớn như thế, thực lực sau khi chân chính rút kiếm sẽ khủng khiếp như thế.  Chỉ cần lấy được kim liên Tử Hoả, danh ngạch đệ tử nòng cốt của nàng ta cũng chỉ ở gần ngay trước mắt.  Trên không trung, Lâm Nhất có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình.  Thiếu niên nhếch môi mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn có không ít người hi vọng mình sẽ chết dưới ngọn lửa này, nhưng phải làm các ngươi thất vọng rồi!”  Một tia sáng loé qua trong mắt, vẻ sắc bén hiện rõ trên mặt.  Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!  Bí thuật Tử Diên Kiếm Quyết, Một Thoáng Phồn Hoa lặng lẽ thi triển.  Ở mái vòm sau lưng hắn lập tức có vô vàn đám mây ngưng tụ thành một đoá hoa Tử Diên. Nó rất lớn, chậm rãi xoay tròn trên không trung, khí thế trên người thiếu niên lập tức tăng vọt.  “Phá!”  Khi khí thế tăng lên, Lâm Nhất quát một tiếng, mạnh mẽ chém kiếm Táng Hoa ra.  Răng rắc!  Ngọn lửa hừng hực lập tức bị tia kiếm quang chói mắt này chém thành hai nửa, ngay sau đó bắn tứ tung, biến thành cơn mưa lửa ngập trời.  “Chuyện này...”  Cảnh tượng này khiến đám người Phan Nhạc kinh hãi.  Không ngờ Lâm Nhất vẫn còn thủ đoạn chưa thể hiện, rốt cuộc hắn đáng sợ cỡ nào?  Vừa nghĩ tới đây, họ lập tức tỏ ra thất vọng, trong lòng khó chịu như có tảng đá mắc kẹt.  Mặc dù họ đều bị thương nặng, nhưng trong tay mỗi người đều có át chủ bài chưa lấy ra.  Chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng mới được lấy con át chủ bài đó ra.  Lâm Nhất không ra tay giết những người này cũng vì lo lắng điều này.  Dù sao thì hắn vẫn chưa mạnh đến mức có thể xem nhẹ át chủ bài của những người này. Chó cùng rứt giậu, huống hồ là một đám võ giả cảnh giới Tử Phủ tiểu thành, dù không uy hiếp đến tính mạng của hắn thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương nặng.  Không cần thiết phải làm vậy, cái được không đủ bù đắp cái mất.  Có thể đoán được những người này thực chất không cam lòng, nếu Lâm Nhất bị ngọn lửa làm trọng thương thì khó đảm bảo họ sẽ không liều mạng một lần.  Nhìn thấy Lâm Nhất thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, Nhất Niệm Hoa Khai lập tức không còn bất cứ ý nghĩ gì.  Kim liên Tử Hoả đã được định sẵn sẽ rơi vào tay Lâm Nhất.  Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, từ trên không trung cầm lấy mười cây kim liên Tử Hoả ở chính giữa hồ.  Thật ra dù không thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, những ngọn lửa này cũng khó có thể làm hắn bị thương.  Nhưng Lâm Nhất vốn quen tính cẩn thận, vào những thời khắc quan trọng sẽ không chủ quan. 

Chương 1646