“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1650
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay ra định bỏ cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia vào túi. Nhưng trăn Tử Tinh Lôi Điện lại đột nhiên bay lên, đuôi trăn khổng lồ quét qua. Bùm! Lâm Nhất đang định cầm lấy cây kim liên Tử Hoả thứ mười bị đánh văng ra xa, cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia bị nó há miệng nuốt vào bụng. Phụt! Hắn hộc ra một búng máu, toàn thân đau đớn dữ dội như tan ra thành từng mảnh. Người văng ra xa như viên đạn pháo, va mạnh xuống hồ Tử Vân tạo nên những làn sóng lớn vô bờ. “Không!” Nhìn thấy cảnh này, Liễu Vân Yên biến sắc, la thất thanh. Nàng ta chạy qua không chút nghĩ ngợi, dù sống hay chết cũng phải đưa Lâm Nhất về. Tiểu tử nhà ngươi không được chết! Liễu Vân Yên cắn chặt răng, nhanh chóng chạy về phía Lâm Nhất rơi xuống. Ầm ầm! Sóng biển cuồn cuộn, lửa tím mù trời, tia lửa và tia điện lập loè phát ra tiếng bùm bùm khiến người ta nghe mà biến sắc. Sau khi con trăn này xuất hiện, hồ Tử Vân không thể ở lại nữa vì quá nguy hiểm. Nước hồ liên tục sôi trào, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ gặp nguy hiểm trí mạng. Hô! Một bóng người lao ra khỏi những làn sóng cuồn cuộn, Liễu Vân Yên mừng rỡ, chủ nhân của bóng dáng này chính là Lâm Nhất. Chưa chết! Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhất lại làm một chuyện khiến nàng ta không thể ngờ tới. Hắn không đi về phía nàng ta mà xoay người chạy như điên. Grừ! Liễu Vân Yên nhanh chóng hiểu ra, là con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia còn đang đuổi theo Lâm Nhất không bỏ. Với tính cách của thiếu niên, đương nhiên hắn sẽ không dẫn con thú hung tàn này đi về phía Liễu Vân Yên. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Cùng với cơn cuồng nộ của trăn Tử Tinh Lôi Điện, hồ Tử Vân mênh mông sôi trào kịch liệt, hoàn toàn nổ tung, nhìn chẳng khác gì địa ngục trần gian. Có rất nhiều đệ tử tông môn chưa chạy kịp đều bị nuốt chửng, cháy thành tro tàn. Vù!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay ra định bỏ cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia vào túi. Nhưng trăn Tử Tinh Lôi Điện lại đột nhiên bay lên, đuôi trăn khổng lồ quét qua. Bùm! Lâm Nhất đang định cầm lấy cây kim liên Tử Hoả thứ mười bị đánh văng ra xa, cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia bị nó há miệng nuốt vào bụng. Phụt! Hắn hộc ra một búng máu, toàn thân đau đớn dữ dội như tan ra thành từng mảnh. Người văng ra xa như viên đạn pháo, va mạnh xuống hồ Tử Vân tạo nên những làn sóng lớn vô bờ. “Không!” Nhìn thấy cảnh này, Liễu Vân Yên biến sắc, la thất thanh. Nàng ta chạy qua không chút nghĩ ngợi, dù sống hay chết cũng phải đưa Lâm Nhất về. Tiểu tử nhà ngươi không được chết! Liễu Vân Yên cắn chặt răng, nhanh chóng chạy về phía Lâm Nhất rơi xuống. Ầm ầm! Sóng biển cuồn cuộn, lửa tím mù trời, tia lửa và tia điện lập loè phát ra tiếng bùm bùm khiến người ta nghe mà biến sắc. Sau khi con trăn này xuất hiện, hồ Tử Vân không thể ở lại nữa vì quá nguy hiểm. Nước hồ liên tục sôi trào, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ gặp nguy hiểm trí mạng. Hô! Một bóng người lao ra khỏi những làn sóng cuồn cuộn, Liễu Vân Yên mừng rỡ, chủ nhân của bóng dáng này chính là Lâm Nhất. Chưa chết! Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhất lại làm một chuyện khiến nàng ta không thể ngờ tới. Hắn không đi về phía nàng ta mà xoay người chạy như điên. Grừ! Liễu Vân Yên nhanh chóng hiểu ra, là con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia còn đang đuổi theo Lâm Nhất không bỏ. Với tính cách của thiếu niên, đương nhiên hắn sẽ không dẫn con thú hung tàn này đi về phía Liễu Vân Yên. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Cùng với cơn cuồng nộ của trăn Tử Tinh Lôi Điện, hồ Tử Vân mênh mông sôi trào kịch liệt, hoàn toàn nổ tung, nhìn chẳng khác gì địa ngục trần gian. Có rất nhiều đệ tử tông môn chưa chạy kịp đều bị nuốt chửng, cháy thành tro tàn. Vù!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay ra định bỏ cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia vào túi. Nhưng trăn Tử Tinh Lôi Điện lại đột nhiên bay lên, đuôi trăn khổng lồ quét qua. Bùm! Lâm Nhất đang định cầm lấy cây kim liên Tử Hoả thứ mười bị đánh văng ra xa, cây kim liên Tử Hoả cuối cùng kia bị nó há miệng nuốt vào bụng. Phụt! Hắn hộc ra một búng máu, toàn thân đau đớn dữ dội như tan ra thành từng mảnh. Người văng ra xa như viên đạn pháo, va mạnh xuống hồ Tử Vân tạo nên những làn sóng lớn vô bờ. “Không!” Nhìn thấy cảnh này, Liễu Vân Yên biến sắc, la thất thanh. Nàng ta chạy qua không chút nghĩ ngợi, dù sống hay chết cũng phải đưa Lâm Nhất về. Tiểu tử nhà ngươi không được chết! Liễu Vân Yên cắn chặt răng, nhanh chóng chạy về phía Lâm Nhất rơi xuống. Ầm ầm! Sóng biển cuồn cuộn, lửa tím mù trời, tia lửa và tia điện lập loè phát ra tiếng bùm bùm khiến người ta nghe mà biến sắc. Sau khi con trăn này xuất hiện, hồ Tử Vân không thể ở lại nữa vì quá nguy hiểm. Nước hồ liên tục sôi trào, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ gặp nguy hiểm trí mạng. Hô! Một bóng người lao ra khỏi những làn sóng cuồn cuộn, Liễu Vân Yên mừng rỡ, chủ nhân của bóng dáng này chính là Lâm Nhất. Chưa chết! Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhất lại làm một chuyện khiến nàng ta không thể ngờ tới. Hắn không đi về phía nàng ta mà xoay người chạy như điên. Grừ! Liễu Vân Yên nhanh chóng hiểu ra, là con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia còn đang đuổi theo Lâm Nhất không bỏ. Với tính cách của thiếu niên, đương nhiên hắn sẽ không dẫn con thú hung tàn này đi về phía Liễu Vân Yên. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Cùng với cơn cuồng nộ của trăn Tử Tinh Lôi Điện, hồ Tử Vân mênh mông sôi trào kịch liệt, hoàn toàn nổ tung, nhìn chẳng khác gì địa ngục trần gian. Có rất nhiều đệ tử tông môn chưa chạy kịp đều bị nuốt chửng, cháy thành tro tàn. Vù!