“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1653

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chỉ với hai tấc đã đủ khiến trăn Tử Tinh Lôi Điện đau đến mức toàn thân run rẩy, Lâm Nhất đang đứng trên lưng nó cảm thấy như núi sắp đổ.  Lâm Nhất mừng rỡ, xem ra cũng không phải không có cách thắng được con trăn Tử Tinh Lôi Điện này.  Grừ!  Nhưng bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi qua khiến Lâm Nhất lảo đảo, không thể đứng vững.  Ngẩng đầu nhìn qua, hắn lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.  Trăn Tử Tinh Lôi Điện há miệng đầy máu, quay đầu ngược lại cắn về phía hắn.  Lâm Nhất cầm chuôi kiếm, cố gắng điều khiển nhưng không thể đứng vững. Khi sắp bị nó nuốt chửng, hắn cố hết sức rút kiếm Táng Hoa ra.  Bùm!  Máu tươi phun ra khiến cái miệng lớn như chậu máu của nó gào thét điên cuồng, toàn thân không ngừng run rẩy.  Lâm Nhất thừa cơ hội này bay lên, sau đó nhanh chóng lùi lại.  Khi hắn tiếp đất đã cách trăn Tử Tinh Lôi Điện rất xa, tạm thời an toàn.  Nhưng Lâm Nhất còn chưa kịp thở, toàn thân trăn Tử Tinh Lôi Điện kia toả ánh sáng nhàn nhạt, lượn một vòng trên không trung, giận dữ lao về phía hắn.  Nhìn tia điện đang lao nhanh tới, trong mắt Lâm Nhất không có chút sợ hãi.  Chiến nào!  Trên người thiếu niên toát lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, kiếm ý điên cuồng xao động, lòng hướng về kiếm, không sợ sinh tử!  Nhát kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Trong tiếng nổ rung trời, mặt hồ đột nhiên nứt toác, kiếm thế bá đạo làm cho nước hồ mênh mông này ngưng tụ thành vòng nước xoáy chọc trời, cuốn theo mọi thứ, mạnh mẽ lao đi.  Lốc xoáy này khiến bầu trời u ám như bị xé toạc.  Kiếm ý Tiên Thiên kinh khủng đổ xuống, dị tượng xảy ra, tia điện lần lượt xé rách bầu trời. Dưới ánh điện sáng rực này, khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên dường như sáng mãi.  Một kiếm này, trời tan, mây nát, mây trời tan nát, chỉ mỗi nhát kiếm này còn sống mãi!  Cùng lúc đó, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng xé toạc bầu trời, đánh ra tia điện vô cùng khủng khiếp.  Trong tích tắc, hai tia sáng đáng sợ va chạm mạnh vào nhau ngay giữa không trung.  Ngay khi va chạm nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả trời đất cũng rung chuyển kịch liệt. Những tia kiếm quang và tia điện hoá thành dư chấn làm chấn động bốn phương.  Phụt!  Lâm Nhất đã hao hết chân nguyên hộc ra một búng máu, bị dư chấn đánh bay.  Ngẩng đầu lên nhìn, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng bị đánh bay ra xa, lớp vảy tím trên người nó bong ra từng mảnh, những vết thương dữ tợn chằng chịt khắp cơ thể nó.  Nhưng dù thế nào thì con trăn thoạt nhìn như đang bị thương nặng này vẫn tràn đầy sức sống.  Nhìn như cân sức ngang tài, trên thực tế Lâm Nhất hao hết chân nguyên đã thua thảm hại!  “Con súc vật này da dày quá”.  Lâm Nhất phun máu, mắng một câu rồi quay lưng bỏ chạy.  Hắn không phải người cam chịu số phận, dù bây giờ chỉ còn một chút hi vọng sống cũng sẽ cố gắng nắm bắt.  Gầm gầm gầm!  Những tiếng gầm thét điên cuồng lại vang lên từ phía sau, trăn Tử Tinh Lôi Điện kéo lê cơ thể bị thương đuổi theo không bỏ.  Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước vài nghìn mét đã là bờ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chỉ với hai tấc đã đủ khiến trăn Tử Tinh Lôi Điện đau đến mức toàn thân run rẩy, Lâm Nhất đang đứng trên lưng nó cảm thấy như núi sắp đổ.  Lâm Nhất mừng rỡ, xem ra cũng không phải không có cách thắng được con trăn Tử Tinh Lôi Điện này.  Grừ!  Nhưng bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi qua khiến Lâm Nhất lảo đảo, không thể đứng vững.  Ngẩng đầu nhìn qua, hắn lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.  Trăn Tử Tinh Lôi Điện há miệng đầy máu, quay đầu ngược lại cắn về phía hắn.  Lâm Nhất cầm chuôi kiếm, cố gắng điều khiển nhưng không thể đứng vững. Khi sắp bị nó nuốt chửng, hắn cố hết sức rút kiếm Táng Hoa ra.  Bùm!  Máu tươi phun ra khiến cái miệng lớn như chậu máu của nó gào thét điên cuồng, toàn thân không ngừng run rẩy.  Lâm Nhất thừa cơ hội này bay lên, sau đó nhanh chóng lùi lại.  Khi hắn tiếp đất đã cách trăn Tử Tinh Lôi Điện rất xa, tạm thời an toàn.  Nhưng Lâm Nhất còn chưa kịp thở, toàn thân trăn Tử Tinh Lôi Điện kia toả ánh sáng nhàn nhạt, lượn một vòng trên không trung, giận dữ lao về phía hắn.  Nhìn tia điện đang lao nhanh tới, trong mắt Lâm Nhất không có chút sợ hãi.  Chiến nào!  Trên người thiếu niên toát lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, kiếm ý điên cuồng xao động, lòng hướng về kiếm, không sợ sinh tử!  Nhát kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Trong tiếng nổ rung trời, mặt hồ đột nhiên nứt toác, kiếm thế bá đạo làm cho nước hồ mênh mông này ngưng tụ thành vòng nước xoáy chọc trời, cuốn theo mọi thứ, mạnh mẽ lao đi.  Lốc xoáy này khiến bầu trời u ám như bị xé toạc.  Kiếm ý Tiên Thiên kinh khủng đổ xuống, dị tượng xảy ra, tia điện lần lượt xé rách bầu trời. Dưới ánh điện sáng rực này, khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên dường như sáng mãi.  Một kiếm này, trời tan, mây nát, mây trời tan nát, chỉ mỗi nhát kiếm này còn sống mãi!  Cùng lúc đó, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng xé toạc bầu trời, đánh ra tia điện vô cùng khủng khiếp.  Trong tích tắc, hai tia sáng đáng sợ va chạm mạnh vào nhau ngay giữa không trung.  Ngay khi va chạm nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả trời đất cũng rung chuyển kịch liệt. Những tia kiếm quang và tia điện hoá thành dư chấn làm chấn động bốn phương.  Phụt!  Lâm Nhất đã hao hết chân nguyên hộc ra một búng máu, bị dư chấn đánh bay.  Ngẩng đầu lên nhìn, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng bị đánh bay ra xa, lớp vảy tím trên người nó bong ra từng mảnh, những vết thương dữ tợn chằng chịt khắp cơ thể nó.  Nhưng dù thế nào thì con trăn thoạt nhìn như đang bị thương nặng này vẫn tràn đầy sức sống.  Nhìn như cân sức ngang tài, trên thực tế Lâm Nhất hao hết chân nguyên đã thua thảm hại!  “Con súc vật này da dày quá”.  Lâm Nhất phun máu, mắng một câu rồi quay lưng bỏ chạy.  Hắn không phải người cam chịu số phận, dù bây giờ chỉ còn một chút hi vọng sống cũng sẽ cố gắng nắm bắt.  Gầm gầm gầm!  Những tiếng gầm thét điên cuồng lại vang lên từ phía sau, trăn Tử Tinh Lôi Điện kéo lê cơ thể bị thương đuổi theo không bỏ.  Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước vài nghìn mét đã là bờ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chỉ với hai tấc đã đủ khiến trăn Tử Tinh Lôi Điện đau đến mức toàn thân run rẩy, Lâm Nhất đang đứng trên lưng nó cảm thấy như núi sắp đổ.  Lâm Nhất mừng rỡ, xem ra cũng không phải không có cách thắng được con trăn Tử Tinh Lôi Điện này.  Grừ!  Nhưng bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi qua khiến Lâm Nhất lảo đảo, không thể đứng vững.  Ngẩng đầu nhìn qua, hắn lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.  Trăn Tử Tinh Lôi Điện há miệng đầy máu, quay đầu ngược lại cắn về phía hắn.  Lâm Nhất cầm chuôi kiếm, cố gắng điều khiển nhưng không thể đứng vững. Khi sắp bị nó nuốt chửng, hắn cố hết sức rút kiếm Táng Hoa ra.  Bùm!  Máu tươi phun ra khiến cái miệng lớn như chậu máu của nó gào thét điên cuồng, toàn thân không ngừng run rẩy.  Lâm Nhất thừa cơ hội này bay lên, sau đó nhanh chóng lùi lại.  Khi hắn tiếp đất đã cách trăn Tử Tinh Lôi Điện rất xa, tạm thời an toàn.  Nhưng Lâm Nhất còn chưa kịp thở, toàn thân trăn Tử Tinh Lôi Điện kia toả ánh sáng nhàn nhạt, lượn một vòng trên không trung, giận dữ lao về phía hắn.  Nhìn tia điện đang lao nhanh tới, trong mắt Lâm Nhất không có chút sợ hãi.  Chiến nào!  Trên người thiếu niên toát lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, kiếm ý điên cuồng xao động, lòng hướng về kiếm, không sợ sinh tử!  Nhát kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!  Trong tiếng nổ rung trời, mặt hồ đột nhiên nứt toác, kiếm thế bá đạo làm cho nước hồ mênh mông này ngưng tụ thành vòng nước xoáy chọc trời, cuốn theo mọi thứ, mạnh mẽ lao đi.  Lốc xoáy này khiến bầu trời u ám như bị xé toạc.  Kiếm ý Tiên Thiên kinh khủng đổ xuống, dị tượng xảy ra, tia điện lần lượt xé rách bầu trời. Dưới ánh điện sáng rực này, khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên dường như sáng mãi.  Một kiếm này, trời tan, mây nát, mây trời tan nát, chỉ mỗi nhát kiếm này còn sống mãi!  Cùng lúc đó, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng xé toạc bầu trời, đánh ra tia điện vô cùng khủng khiếp.  Trong tích tắc, hai tia sáng đáng sợ va chạm mạnh vào nhau ngay giữa không trung.  Ngay khi va chạm nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả trời đất cũng rung chuyển kịch liệt. Những tia kiếm quang và tia điện hoá thành dư chấn làm chấn động bốn phương.  Phụt!  Lâm Nhất đã hao hết chân nguyên hộc ra một búng máu, bị dư chấn đánh bay.  Ngẩng đầu lên nhìn, con trăn Tử Tinh Lôi Điện cấp bậc bá chủ kia cũng bị đánh bay ra xa, lớp vảy tím trên người nó bong ra từng mảnh, những vết thương dữ tợn chằng chịt khắp cơ thể nó.  Nhưng dù thế nào thì con trăn thoạt nhìn như đang bị thương nặng này vẫn tràn đầy sức sống.  Nhìn như cân sức ngang tài, trên thực tế Lâm Nhất hao hết chân nguyên đã thua thảm hại!  “Con súc vật này da dày quá”.  Lâm Nhất phun máu, mắng một câu rồi quay lưng bỏ chạy.  Hắn không phải người cam chịu số phận, dù bây giờ chỉ còn một chút hi vọng sống cũng sẽ cố gắng nắm bắt.  Gầm gầm gầm!  Những tiếng gầm thét điên cuồng lại vang lên từ phía sau, trăn Tử Tinh Lôi Điện kéo lê cơ thể bị thương đuổi theo không bỏ.  Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước vài nghìn mét đã là bờ. 

Chương 1653