“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1656

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoáng chốc, Lâm Nhất càng có thêm lòng tin với việc công phá Tử Phủ.  Huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, có cảm giác cực kỳ hưng phấn.  Có được thứ thần kỳ này, nếu hắn vẫn không thăng cấp lên Tử Phủ được thì chỉ có thể chứng minh thiên phú của hắn quá kém, không xứng là một võ giả.   Lúc này, bên bờ hồ Tử Vân.  Rất nhiều đệ tử của các tông đã lên bờ và đang dõi mắt nhìn về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt, cơn bão kinh thiên động địa đã dần lắng xuống.   Tuy bọn họ không cách nào nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia nổi giận đáng sợ đến nhường nào.  “Ta đã chuẩn bị từ trước!”  Phan Nhạc nở nụ cười thần bí, thấp giọng nói: “Nếu các vị có thể bỏ ra bảy trăm viên linh ngọc tam phẩm, ta sẽ bỏ ra ba trăm viên còn lại, con số này đủ để Lãnh huynh thi triển trận pháp quỷ đạo một lần nữa. Một khi làm như vậy, không cần phải đích thân ra tay, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào yêu thú để khiến đám người này trọng thương. Khi đó, ta và các ngươi cùng hiện thân, dưới sự ép buộc, Liễu Vân Yên cũng không thể làm gì hơn”.  “Kế hoạch không tệ, nhưng số lượng linh ngọc này có hơi nhiều rồi!”, sắc mặt Hàn Phi bình tĩnh, thản nhiên nói.  Diệp Thương Minh cũng lên tiếng: “Nếu phải bỏ ra nhiều linh ngọc như vậy, theo ta thấy… khó tránh khỏi được không bù mất”.  “Hai vị yên tâm, ta chỉ dùng số linh ngọc này để kích hoạt trận pháp, sẽ không tiêu hao quá nhiều. Sau khi hành động chấm dứt, ta sẽ hoàn trả đủ số cho các vị”, Lãnh Dật bước lên một bước, mỉm cười và nói.  Diệp Thương Minh và Hàn Phi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút dao động.  Bảy trăm viên linh ngọc là con số không hề nhỏ, nhưng bọn họ có rất nhiều người, đặc biệt là số lượng đệ tử của phủ Tam Tuyệt còn không ít.  Gom lại… có thể sẽ đủ!  Thấy hai người đã dao động, Phan Nhạc khẽ cười và nói: “Nếu đã như vậy thì cứ quyết thế đi, tuy nhiên, vẫn phải thảo luận kỹ một phen”.  Sau khoảng nửa ngày…  Phía bên kia bờ hồ Tử Vân rộng lớn, ở một vùng đất yên tĩnh nằm sâu trong núi rừng, Lâm Nhất đang công phá Tử Phủ thì đột nhiên, cả người hắn bộc phát hào quang.  Ông!  Một luồng sức mạnh khiến lòng người hoảng sợ tràn ngập khắp thiên địa, kim liên Tử Hỏa chỉ còn lại tim sen màu vàng, và lúc này, tim sen đã hóa thành một ngọn lửa đang hừng hực cháy, bao phủ khắp cả người Lâm Nhất, hòa hợp làm một thể với hắn.  Ầm!  Đến khi cả hai hoàn toàn dung hợp, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát từ trên người Lâm Nhất.  Chân nguyên kh ủng bố liên tục đổ về vùng đan điền thông qua mười sợi huyền mạch, quá trình này tạo thành âm thanh “ầm ầm” chấn động.  Chân nguyên cô đọng thành dịch, một tòa Tử Phủ màu bạc từ từ hình thành và không ngừng phóng đại.  Bỗng nhiên, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng bạc chói lóa. Năm ngón tay hắn nắm chặt thành quyền. Phút chốc, có một luồng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể hắn và nó liên tục hội tụ trong một quyền kia.  Sức mạnh đáng sợ này khiến cả người hắn run lên, có cảm giác phấn khích không thôi.  “Đây chính là Tử Phủ sao?” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoáng chốc, Lâm Nhất càng có thêm lòng tin với việc công phá Tử Phủ.  Huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, có cảm giác cực kỳ hưng phấn.  Có được thứ thần kỳ này, nếu hắn vẫn không thăng cấp lên Tử Phủ được thì chỉ có thể chứng minh thiên phú của hắn quá kém, không xứng là một võ giả.   Lúc này, bên bờ hồ Tử Vân.  Rất nhiều đệ tử của các tông đã lên bờ và đang dõi mắt nhìn về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt, cơn bão kinh thiên động địa đã dần lắng xuống.   Tuy bọn họ không cách nào nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia nổi giận đáng sợ đến nhường nào.  “Ta đã chuẩn bị từ trước!”  Phan Nhạc nở nụ cười thần bí, thấp giọng nói: “Nếu các vị có thể bỏ ra bảy trăm viên linh ngọc tam phẩm, ta sẽ bỏ ra ba trăm viên còn lại, con số này đủ để Lãnh huynh thi triển trận pháp quỷ đạo một lần nữa. Một khi làm như vậy, không cần phải đích thân ra tay, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào yêu thú để khiến đám người này trọng thương. Khi đó, ta và các ngươi cùng hiện thân, dưới sự ép buộc, Liễu Vân Yên cũng không thể làm gì hơn”.  “Kế hoạch không tệ, nhưng số lượng linh ngọc này có hơi nhiều rồi!”, sắc mặt Hàn Phi bình tĩnh, thản nhiên nói.  Diệp Thương Minh cũng lên tiếng: “Nếu phải bỏ ra nhiều linh ngọc như vậy, theo ta thấy… khó tránh khỏi được không bù mất”.  “Hai vị yên tâm, ta chỉ dùng số linh ngọc này để kích hoạt trận pháp, sẽ không tiêu hao quá nhiều. Sau khi hành động chấm dứt, ta sẽ hoàn trả đủ số cho các vị”, Lãnh Dật bước lên một bước, mỉm cười và nói.  Diệp Thương Minh và Hàn Phi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút dao động.  Bảy trăm viên linh ngọc là con số không hề nhỏ, nhưng bọn họ có rất nhiều người, đặc biệt là số lượng đệ tử của phủ Tam Tuyệt còn không ít.  Gom lại… có thể sẽ đủ!  Thấy hai người đã dao động, Phan Nhạc khẽ cười và nói: “Nếu đã như vậy thì cứ quyết thế đi, tuy nhiên, vẫn phải thảo luận kỹ một phen”.  Sau khoảng nửa ngày…  Phía bên kia bờ hồ Tử Vân rộng lớn, ở một vùng đất yên tĩnh nằm sâu trong núi rừng, Lâm Nhất đang công phá Tử Phủ thì đột nhiên, cả người hắn bộc phát hào quang.  Ông!  Một luồng sức mạnh khiến lòng người hoảng sợ tràn ngập khắp thiên địa, kim liên Tử Hỏa chỉ còn lại tim sen màu vàng, và lúc này, tim sen đã hóa thành một ngọn lửa đang hừng hực cháy, bao phủ khắp cả người Lâm Nhất, hòa hợp làm một thể với hắn.  Ầm!  Đến khi cả hai hoàn toàn dung hợp, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát từ trên người Lâm Nhất.  Chân nguyên kh ủng bố liên tục đổ về vùng đan điền thông qua mười sợi huyền mạch, quá trình này tạo thành âm thanh “ầm ầm” chấn động.  Chân nguyên cô đọng thành dịch, một tòa Tử Phủ màu bạc từ từ hình thành và không ngừng phóng đại.  Bỗng nhiên, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng bạc chói lóa. Năm ngón tay hắn nắm chặt thành quyền. Phút chốc, có một luồng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể hắn và nó liên tục hội tụ trong một quyền kia.  Sức mạnh đáng sợ này khiến cả người hắn run lên, có cảm giác phấn khích không thôi.  “Đây chính là Tử Phủ sao?” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoáng chốc, Lâm Nhất càng có thêm lòng tin với việc công phá Tử Phủ.  Huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, có cảm giác cực kỳ hưng phấn.  Có được thứ thần kỳ này, nếu hắn vẫn không thăng cấp lên Tử Phủ được thì chỉ có thể chứng minh thiên phú của hắn quá kém, không xứng là một võ giả.   Lúc này, bên bờ hồ Tử Vân.  Rất nhiều đệ tử của các tông đã lên bờ và đang dõi mắt nhìn về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt, cơn bão kinh thiên động địa đã dần lắng xuống.   Tuy bọn họ không cách nào nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia nổi giận đáng sợ đến nhường nào.  “Ta đã chuẩn bị từ trước!”  Phan Nhạc nở nụ cười thần bí, thấp giọng nói: “Nếu các vị có thể bỏ ra bảy trăm viên linh ngọc tam phẩm, ta sẽ bỏ ra ba trăm viên còn lại, con số này đủ để Lãnh huynh thi triển trận pháp quỷ đạo một lần nữa. Một khi làm như vậy, không cần phải đích thân ra tay, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào yêu thú để khiến đám người này trọng thương. Khi đó, ta và các ngươi cùng hiện thân, dưới sự ép buộc, Liễu Vân Yên cũng không thể làm gì hơn”.  “Kế hoạch không tệ, nhưng số lượng linh ngọc này có hơi nhiều rồi!”, sắc mặt Hàn Phi bình tĩnh, thản nhiên nói.  Diệp Thương Minh cũng lên tiếng: “Nếu phải bỏ ra nhiều linh ngọc như vậy, theo ta thấy… khó tránh khỏi được không bù mất”.  “Hai vị yên tâm, ta chỉ dùng số linh ngọc này để kích hoạt trận pháp, sẽ không tiêu hao quá nhiều. Sau khi hành động chấm dứt, ta sẽ hoàn trả đủ số cho các vị”, Lãnh Dật bước lên một bước, mỉm cười và nói.  Diệp Thương Minh và Hàn Phi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút dao động.  Bảy trăm viên linh ngọc là con số không hề nhỏ, nhưng bọn họ có rất nhiều người, đặc biệt là số lượng đệ tử của phủ Tam Tuyệt còn không ít.  Gom lại… có thể sẽ đủ!  Thấy hai người đã dao động, Phan Nhạc khẽ cười và nói: “Nếu đã như vậy thì cứ quyết thế đi, tuy nhiên, vẫn phải thảo luận kỹ một phen”.  Sau khoảng nửa ngày…  Phía bên kia bờ hồ Tử Vân rộng lớn, ở một vùng đất yên tĩnh nằm sâu trong núi rừng, Lâm Nhất đang công phá Tử Phủ thì đột nhiên, cả người hắn bộc phát hào quang.  Ông!  Một luồng sức mạnh khiến lòng người hoảng sợ tràn ngập khắp thiên địa, kim liên Tử Hỏa chỉ còn lại tim sen màu vàng, và lúc này, tim sen đã hóa thành một ngọn lửa đang hừng hực cháy, bao phủ khắp cả người Lâm Nhất, hòa hợp làm một thể với hắn.  Ầm!  Đến khi cả hai hoàn toàn dung hợp, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát từ trên người Lâm Nhất.  Chân nguyên kh ủng bố liên tục đổ về vùng đan điền thông qua mười sợi huyền mạch, quá trình này tạo thành âm thanh “ầm ầm” chấn động.  Chân nguyên cô đọng thành dịch, một tòa Tử Phủ màu bạc từ từ hình thành và không ngừng phóng đại.  Bỗng nhiên, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng bạc chói lóa. Năm ngón tay hắn nắm chặt thành quyền. Phút chốc, có một luồng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể hắn và nó liên tục hội tụ trong một quyền kia.  Sức mạnh đáng sợ này khiến cả người hắn run lên, có cảm giác phấn khích không thôi.  “Đây chính là Tử Phủ sao?” 

Chương 1656