“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1660

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người dẫn đầu mặc một bộ váy dài, sắc mặt lạnh tanh, nhưng vẻ ngoài của người nọ lại xinh đẹp đến kinh người. Có điều, giữa hai đầu lông mày là mây đen không cách nào tiêu tán, mang đến cảm giác xa cách.  Hiển nhiên, đó chính là Liễu Vân Yên, người có khát vọng lớn lao với kim liên Tử Hỏa.  “Sư tỷ, đây là nơi lần đầu chúng ta hạ trại…”  Bên cạnh nàng ta, một thiếu nữ bỗng nhiên bước lên trước, chỉ về phía doanh trướng lộn xộn phía trước và nói.  Đến đây cũng có nghĩa là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chính thức rời khỏi sơn mạch Huyết Cốt.  Nghĩ đến việc mình ra đi tay trắng, trong lòng Liễu Vân Yên tràn đầy cảm giác thất vọng.  Bất giác, nàng ta nhớ đến cái đêm Lâm Nhất khiển trách Lục Tư Âm.  Thiếu niên kia ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc.  Thế nhưng hắn… vì nàng ta mà…Liễu Vân Yên lắc đầu, cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không hiểu hành động của Lâm Nhất. Biết rõ sẽ phải chết nhưng vì đã hứa với nàng ta mà không chút ngần ngại đối mặt với trăn Tử Tinh Lôi Điện.  Nàng ta liếc nhìn Bạch Vân thì thấy cô nhóc kia đang thất thần nhìn về phía doanh trại.  Sắc mặt Liễu Vân Yên thoáng dịu đi, khẽ nói: “Nhóc con, đừng nghĩ nhiều…”  Chắc chắn cô gái nhỏ đang nhìn vật nhớ người, cũng giống như nàng ta, nhớ đến Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất đã chết ở hồ Tử Vân, hắn không thể quay về được nữa, nhớ thì cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi.  Bạch Vân ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ Lâm đại ca có quay về không?”  Nghe vậy, Liễu Vân Yên thoáng rùng mình, nhếch môi nở một nụ cười cay đắng. Nàng ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.  Các đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng im lặng, sắc mặt cả đám trông rất khó coi.  Cách xử sự của Lâm Nhất đã sớm thuyết phục được bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy khâm phục không thôi.  Thế nhưng không ai có lòng tin hắn sẽ quay về, bởi vì một khi bị con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia để mắt… há có thể dễ dàng thoát thân…  Tuy nhiên, Bạch Vân lại cười nói: “Sư tỷ, ta tin chắc Lâm đại ca sẽ quay về…”  “Cô bé ngốc”.  Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia dịu dàng, khẽ cười nói.  “Ta không ngốc, Lâm đại ca chắn chắn sẽ quay về”, cô gái nhỏ bĩu môi, nói với vẻ cố chấp.  “Ồ… chậc chậc, thật thú vị, đến bây giờ mà người của thư viện Thiên Phủ vẫn còn tin vào tên công tử Táng Hoa chó má kia à? Tin hắn còn sống ư?”  Đúng lúc này, đằng sau bỗng xuất hiện vài bóng người. Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt, tán tu Diệp Thương Minh cùng hiện thân.  Phía sau ba người họ còn có một lượng lớn đệ tử của phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ, Cả đám nhìn chòng chọc vào người của thư viện Thiên Phủ bằng ánh mắt bất thiện.  “Phan Nhạc!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người dẫn đầu mặc một bộ váy dài, sắc mặt lạnh tanh, nhưng vẻ ngoài của người nọ lại xinh đẹp đến kinh người. Có điều, giữa hai đầu lông mày là mây đen không cách nào tiêu tán, mang đến cảm giác xa cách.  Hiển nhiên, đó chính là Liễu Vân Yên, người có khát vọng lớn lao với kim liên Tử Hỏa.  “Sư tỷ, đây là nơi lần đầu chúng ta hạ trại…”  Bên cạnh nàng ta, một thiếu nữ bỗng nhiên bước lên trước, chỉ về phía doanh trướng lộn xộn phía trước và nói.  Đến đây cũng có nghĩa là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chính thức rời khỏi sơn mạch Huyết Cốt.  Nghĩ đến việc mình ra đi tay trắng, trong lòng Liễu Vân Yên tràn đầy cảm giác thất vọng.  Bất giác, nàng ta nhớ đến cái đêm Lâm Nhất khiển trách Lục Tư Âm.  Thiếu niên kia ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc.  Thế nhưng hắn… vì nàng ta mà…Liễu Vân Yên lắc đầu, cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không hiểu hành động của Lâm Nhất. Biết rõ sẽ phải chết nhưng vì đã hứa với nàng ta mà không chút ngần ngại đối mặt với trăn Tử Tinh Lôi Điện.  Nàng ta liếc nhìn Bạch Vân thì thấy cô nhóc kia đang thất thần nhìn về phía doanh trại.  Sắc mặt Liễu Vân Yên thoáng dịu đi, khẽ nói: “Nhóc con, đừng nghĩ nhiều…”  Chắc chắn cô gái nhỏ đang nhìn vật nhớ người, cũng giống như nàng ta, nhớ đến Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất đã chết ở hồ Tử Vân, hắn không thể quay về được nữa, nhớ thì cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi.  Bạch Vân ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ Lâm đại ca có quay về không?”  Nghe vậy, Liễu Vân Yên thoáng rùng mình, nhếch môi nở một nụ cười cay đắng. Nàng ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.  Các đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng im lặng, sắc mặt cả đám trông rất khó coi.  Cách xử sự của Lâm Nhất đã sớm thuyết phục được bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy khâm phục không thôi.  Thế nhưng không ai có lòng tin hắn sẽ quay về, bởi vì một khi bị con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia để mắt… há có thể dễ dàng thoát thân…  Tuy nhiên, Bạch Vân lại cười nói: “Sư tỷ, ta tin chắc Lâm đại ca sẽ quay về…”  “Cô bé ngốc”.  Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia dịu dàng, khẽ cười nói.  “Ta không ngốc, Lâm đại ca chắn chắn sẽ quay về”, cô gái nhỏ bĩu môi, nói với vẻ cố chấp.  “Ồ… chậc chậc, thật thú vị, đến bây giờ mà người của thư viện Thiên Phủ vẫn còn tin vào tên công tử Táng Hoa chó má kia à? Tin hắn còn sống ư?”  Đúng lúc này, đằng sau bỗng xuất hiện vài bóng người. Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt, tán tu Diệp Thương Minh cùng hiện thân.  Phía sau ba người họ còn có một lượng lớn đệ tử của phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ, Cả đám nhìn chòng chọc vào người của thư viện Thiên Phủ bằng ánh mắt bất thiện.  “Phan Nhạc!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người dẫn đầu mặc một bộ váy dài, sắc mặt lạnh tanh, nhưng vẻ ngoài của người nọ lại xinh đẹp đến kinh người. Có điều, giữa hai đầu lông mày là mây đen không cách nào tiêu tán, mang đến cảm giác xa cách.  Hiển nhiên, đó chính là Liễu Vân Yên, người có khát vọng lớn lao với kim liên Tử Hỏa.  “Sư tỷ, đây là nơi lần đầu chúng ta hạ trại…”  Bên cạnh nàng ta, một thiếu nữ bỗng nhiên bước lên trước, chỉ về phía doanh trướng lộn xộn phía trước và nói.  Đến đây cũng có nghĩa là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chính thức rời khỏi sơn mạch Huyết Cốt.  Nghĩ đến việc mình ra đi tay trắng, trong lòng Liễu Vân Yên tràn đầy cảm giác thất vọng.  Bất giác, nàng ta nhớ đến cái đêm Lâm Nhất khiển trách Lục Tư Âm.  Thiếu niên kia ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc.  Thế nhưng hắn… vì nàng ta mà…Liễu Vân Yên lắc đầu, cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không hiểu hành động của Lâm Nhất. Biết rõ sẽ phải chết nhưng vì đã hứa với nàng ta mà không chút ngần ngại đối mặt với trăn Tử Tinh Lôi Điện.  Nàng ta liếc nhìn Bạch Vân thì thấy cô nhóc kia đang thất thần nhìn về phía doanh trại.  Sắc mặt Liễu Vân Yên thoáng dịu đi, khẽ nói: “Nhóc con, đừng nghĩ nhiều…”  Chắc chắn cô gái nhỏ đang nhìn vật nhớ người, cũng giống như nàng ta, nhớ đến Lâm Nhất.  Nhưng Lâm Nhất đã chết ở hồ Tử Vân, hắn không thể quay về được nữa, nhớ thì cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi.  Bạch Vân ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ Lâm đại ca có quay về không?”  Nghe vậy, Liễu Vân Yên thoáng rùng mình, nhếch môi nở một nụ cười cay đắng. Nàng ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.  Các đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng im lặng, sắc mặt cả đám trông rất khó coi.  Cách xử sự của Lâm Nhất đã sớm thuyết phục được bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy khâm phục không thôi.  Thế nhưng không ai có lòng tin hắn sẽ quay về, bởi vì một khi bị con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia để mắt… há có thể dễ dàng thoát thân…  Tuy nhiên, Bạch Vân lại cười nói: “Sư tỷ, ta tin chắc Lâm đại ca sẽ quay về…”  “Cô bé ngốc”.  Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia dịu dàng, khẽ cười nói.  “Ta không ngốc, Lâm đại ca chắn chắn sẽ quay về”, cô gái nhỏ bĩu môi, nói với vẻ cố chấp.  “Ồ… chậc chậc, thật thú vị, đến bây giờ mà người của thư viện Thiên Phủ vẫn còn tin vào tên công tử Táng Hoa chó má kia à? Tin hắn còn sống ư?”  Đúng lúc này, đằng sau bỗng xuất hiện vài bóng người. Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt, tán tu Diệp Thương Minh cùng hiện thân.  Phía sau ba người họ còn có một lượng lớn đệ tử của phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ, Cả đám nhìn chòng chọc vào người của thư viện Thiên Phủ bằng ánh mắt bất thiện.  “Phan Nhạc!”  

Chương 1660