“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1666

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử bình thường đã giết thì thôi, nhưng một khi các đệ tử Tử Phủ xuất sắc như Liễu Vân Yên và Phan Nhạc chết đi sẽ tổn thất rất lớn.  Xét về cả tình và lý đều sẽ không chịu giảng hoà, hai tông môn nhất định sẽ ra tay đánh nhau.  Hôm nay dù Lâm Nhất không đến, Hàn Phi và Phan Nhạc cũng sẽ không dám giết Liễu Vân Yên.  Lúc này Lâm Nhất ở đây, đương nhiên phải cân nhắc một số vấn đề từ góc độ của thư viện Thiên Phủ.  “Chuyện nhỏ”.  Lâm Nhất cười khẽ, sau đó vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một đoá kỳ hoa xuất hiện trong tay hắn.  Cánh hoa của đoá hoa này óng ánh, có màu tím sáng rực, tâm sen lấp lánh ánh vàng, bốc cháy như liệt diễm.   “Kim liên Tử Hoả!”  Trong mắt Liễu Vân Yên lập tức lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Nhất một cách kinh ngạc.  “Lời đã hứa, may mà thực hiện được”.  Lâm Nhất đưa kim liên cho đối phương, sau đó mỉm cười, tiếp tục lấy thêm ba cây kim liên Tử Hoả cho đối phương.  “Bốn cây?”  Liễu Vân Yên kinh ngạc.  Lâm Nhất nhẹ nhàng giải thích: “Cây cuối tặng cho cô đấy, dù cô không nhận thì cũng phải nghĩ cho các sư đệ sư muội đi cùng cô chứ đúng không?”  “Vậy ta xin phép nhận lấy”.  Liễu Vân Yên không nhún nhường nữa, nhận lấy cây kim liên Tử Hoả thứ tư.  Các đệ tử còn lại nhìn Lâm Nhất với vẻ có thiện cảm hơn nhiều.  Chuyến đi này họ vốn sẽ nhận thưởng từ tông môn, nếu thêm một cây kim liên Tử Hoả thì đúng là niềm vui bất ngờ.  “Cây này ta tặng riêng cho muội đấy, nha đầu ngốc”.  Lâm Nhất nhìn Bạch Vân bằng ánh mắt cưng chiều, cười bảo.  “Cái này... Cảm ơn huynh, Lâm đại ca”.  Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch.  Liễu Vân Yên cười, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, dù sao nha đầu này cũng đã cứu Lâm Nhất một mạng.  Nhận món quà lớn lao này cũng tạm được.  “Lâm công tử, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở thành đệ tử nòng cốt, ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi làm chấp sự khách khanh”.  Liễu Vân Yên trịnh trọng nói.  Lâm Nhất chỉ cười, không nói gì cả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử bình thường đã giết thì thôi, nhưng một khi các đệ tử Tử Phủ xuất sắc như Liễu Vân Yên và Phan Nhạc chết đi sẽ tổn thất rất lớn.  Xét về cả tình và lý đều sẽ không chịu giảng hoà, hai tông môn nhất định sẽ ra tay đánh nhau.  Hôm nay dù Lâm Nhất không đến, Hàn Phi và Phan Nhạc cũng sẽ không dám giết Liễu Vân Yên.  Lúc này Lâm Nhất ở đây, đương nhiên phải cân nhắc một số vấn đề từ góc độ của thư viện Thiên Phủ.  “Chuyện nhỏ”.  Lâm Nhất cười khẽ, sau đó vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một đoá kỳ hoa xuất hiện trong tay hắn.  Cánh hoa của đoá hoa này óng ánh, có màu tím sáng rực, tâm sen lấp lánh ánh vàng, bốc cháy như liệt diễm.   “Kim liên Tử Hoả!”  Trong mắt Liễu Vân Yên lập tức lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Nhất một cách kinh ngạc.  “Lời đã hứa, may mà thực hiện được”.  Lâm Nhất đưa kim liên cho đối phương, sau đó mỉm cười, tiếp tục lấy thêm ba cây kim liên Tử Hoả cho đối phương.  “Bốn cây?”  Liễu Vân Yên kinh ngạc.  Lâm Nhất nhẹ nhàng giải thích: “Cây cuối tặng cho cô đấy, dù cô không nhận thì cũng phải nghĩ cho các sư đệ sư muội đi cùng cô chứ đúng không?”  “Vậy ta xin phép nhận lấy”.  Liễu Vân Yên không nhún nhường nữa, nhận lấy cây kim liên Tử Hoả thứ tư.  Các đệ tử còn lại nhìn Lâm Nhất với vẻ có thiện cảm hơn nhiều.  Chuyến đi này họ vốn sẽ nhận thưởng từ tông môn, nếu thêm một cây kim liên Tử Hoả thì đúng là niềm vui bất ngờ.  “Cây này ta tặng riêng cho muội đấy, nha đầu ngốc”.  Lâm Nhất nhìn Bạch Vân bằng ánh mắt cưng chiều, cười bảo.  “Cái này... Cảm ơn huynh, Lâm đại ca”.  Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch.  Liễu Vân Yên cười, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, dù sao nha đầu này cũng đã cứu Lâm Nhất một mạng.  Nhận món quà lớn lao này cũng tạm được.  “Lâm công tử, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở thành đệ tử nòng cốt, ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi làm chấp sự khách khanh”.  Liễu Vân Yên trịnh trọng nói.  Lâm Nhất chỉ cười, không nói gì cả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử bình thường đã giết thì thôi, nhưng một khi các đệ tử Tử Phủ xuất sắc như Liễu Vân Yên và Phan Nhạc chết đi sẽ tổn thất rất lớn.  Xét về cả tình và lý đều sẽ không chịu giảng hoà, hai tông môn nhất định sẽ ra tay đánh nhau.  Hôm nay dù Lâm Nhất không đến, Hàn Phi và Phan Nhạc cũng sẽ không dám giết Liễu Vân Yên.  Lúc này Lâm Nhất ở đây, đương nhiên phải cân nhắc một số vấn đề từ góc độ của thư viện Thiên Phủ.  “Chuyện nhỏ”.  Lâm Nhất cười khẽ, sau đó vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một đoá kỳ hoa xuất hiện trong tay hắn.  Cánh hoa của đoá hoa này óng ánh, có màu tím sáng rực, tâm sen lấp lánh ánh vàng, bốc cháy như liệt diễm.   “Kim liên Tử Hoả!”  Trong mắt Liễu Vân Yên lập tức lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Nhất một cách kinh ngạc.  “Lời đã hứa, may mà thực hiện được”.  Lâm Nhất đưa kim liên cho đối phương, sau đó mỉm cười, tiếp tục lấy thêm ba cây kim liên Tử Hoả cho đối phương.  “Bốn cây?”  Liễu Vân Yên kinh ngạc.  Lâm Nhất nhẹ nhàng giải thích: “Cây cuối tặng cho cô đấy, dù cô không nhận thì cũng phải nghĩ cho các sư đệ sư muội đi cùng cô chứ đúng không?”  “Vậy ta xin phép nhận lấy”.  Liễu Vân Yên không nhún nhường nữa, nhận lấy cây kim liên Tử Hoả thứ tư.  Các đệ tử còn lại nhìn Lâm Nhất với vẻ có thiện cảm hơn nhiều.  Chuyến đi này họ vốn sẽ nhận thưởng từ tông môn, nếu thêm một cây kim liên Tử Hoả thì đúng là niềm vui bất ngờ.  “Cây này ta tặng riêng cho muội đấy, nha đầu ngốc”.  Lâm Nhất nhìn Bạch Vân bằng ánh mắt cưng chiều, cười bảo.  “Cái này... Cảm ơn huynh, Lâm đại ca”.  Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch.  Liễu Vân Yên cười, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, dù sao nha đầu này cũng đã cứu Lâm Nhất một mạng.  Nhận món quà lớn lao này cũng tạm được.  “Lâm công tử, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở thành đệ tử nòng cốt, ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi làm chấp sự khách khanh”.  Liễu Vân Yên trịnh trọng nói.  Lâm Nhất chỉ cười, không nói gì cả.  

Chương 1666