“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1694
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư tỷ nói đùa, ai dám không xem ngươi ra gì chứ? Ta đang đùa với sư đệ Cổ Đằng mà thôi, đúng không?” Lâm Nhất buông tay đối phương ra, nhếch miệng cười, nói một cách thản nhiên. Dáng vẻ của hắn thật sự khiến Cổ Đằng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong lòng hắn ta rất không phục, tên Lâm Nhất này là cái thá gì mà đòi dạy dỗ hắn ta?Nếu không phải do Mặc Linh đột ngột xuất hiện thì hắn ta đã đánh cho đối phương quỳ xuống xin tha rồi. Nhưng bây giờ, Lâm Nhất đã nói như thế, hiển nhiên, hắn ta không thể nào ra tay trước mặt Mặc Linh được nữa, nên đành bất đắc dĩ cười nói: “Sư tỷ Mặc Linh, hai ta chỉ đang đùa mà thôi, thật sự không có tranh chấp”. “Không có thì tốt, tất cả ngồi xuống cho ta”. Mặc Linh trừng mắt với hai người, lạnh giọng quát. Cổ Đằng uất ức, vừa định ngồi xuống thì phát hiện Lâm Nhất đã ngồi lên tấm bồ đoàn của hắn ta trước. “Ngại quá… Cổ Đằng huynh, chỗ này… ta ngồi rồi!” Lâm Nhất không hề sợ hãi, còn mỉm cười nhìn đối phương. “Tên kia, ngươi chờ đó cho ta!” Cổ Đằng nghẹn khuất, hung hăng nói ra một câu rồi xoay người, đi tìm một tấm bồ đoàn khác và ngồi xuống. Cuối cùng, vụ tranh chấp này kết thúc với phần thắng nghiêng về Lâm Nhất, thấy vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh ngạc không thôi. Không ai ngờ chấp sự khách khanh mới đến lại là một kẻ ngông cuồng như vậy. Hắn ta không xem Cổ Đằng, đệ tử đứng đầu nội môn, ra gì. Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng quên đi trận phong ba này, dời lực chú ý sang Mặc Linh. Bởi vì rất ít khi sư tỷ Mặc Linh đến giảng bài. Sau khi quảng trường đã yên tĩnh trở lại, Mặc Linh thản nhiên nói: “Trước tiên, ta sẽ nói với chư vị về sự tồn tại của linh văn. Thời đại Hoang Cổ, các vị thánh nhân đã ngộ ra đủ loại áo nghĩa, từ đó diễn hóa ra vô số đạo văn quỷ thần khó lường. Trong truyền thuyết, đạo văn mạnh mẽ có thể thay đổi trời đất, hủy diệt ngôi sao chỉ trong chớp mắt. Nhưng việc tu luyện đạo văn lại vô cùng khó khăn, yêu cầu thiên phú cực cao. Đến thời đại Thái Cổ, đạo văn dần thất truyền, tuy nhiên, các vị tiền hiền đã ngộ ra thần văn trong đạo văn, tuy thần văn có uy lực kém hơn đạo văn, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều nên được truyền thừa nhanh chóng”. “Tuy nhiên, sau một trận đại chiến kinh thiên động địa, rất nhiều truyền thừa thần văn bị đứt đoạn, cho đến hiện tại, rất khó nhìn thấy sự tồn tại của thần văn. Còn về đạo văn thì đã sớm trở thành truyền thuyết, không còn ai thấy nữa. May mà ở thời kỳ Thượng Cổ hoàng kim thịnh thế, khi giới võ học hưng thịnh, có tiền bối đại năng đã ngộ ra linh văn và biến đổi để dễ khống chế hơn. Ở thời đại hoàng kim đó, linh văn đã phát triển đến đỉnh cao, sau khi thời kỳ hoàng kim thịnh thế lụi tàn, nó vẫn được truyền thừa cho đến nay…” Trong đầu Lâm Nhất vốn đã có khái niệm về nguồn gốc của đạo văn, thần văn và linh văn, sau khi nghe Mặc Linh giảng giải một phen, trong đầu hắn đã có sự phân tích rõ ràng hơn, và đương nhiên cũng hiểu biết sâu hơn về linh văn. “Hiện tại, linh văn vẫn là sức mạnh thần kỳ nhất thế gian, có thể rèn binh, luyện dược, ngăn địch, chế tạo con rối… linh văn ẩn chứa đại đạo thế gian, có uy lực cực lớn. Một khi tu luyện thành công, tất không thua kém bất kỳ cao thủ nào trong giới võ học, thậm chí dễ dàng vượt cấp chém giết”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư tỷ nói đùa, ai dám không xem ngươi ra gì chứ? Ta đang đùa với sư đệ Cổ Đằng mà thôi, đúng không?” Lâm Nhất buông tay đối phương ra, nhếch miệng cười, nói một cách thản nhiên. Dáng vẻ của hắn thật sự khiến Cổ Đằng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong lòng hắn ta rất không phục, tên Lâm Nhất này là cái thá gì mà đòi dạy dỗ hắn ta?Nếu không phải do Mặc Linh đột ngột xuất hiện thì hắn ta đã đánh cho đối phương quỳ xuống xin tha rồi. Nhưng bây giờ, Lâm Nhất đã nói như thế, hiển nhiên, hắn ta không thể nào ra tay trước mặt Mặc Linh được nữa, nên đành bất đắc dĩ cười nói: “Sư tỷ Mặc Linh, hai ta chỉ đang đùa mà thôi, thật sự không có tranh chấp”. “Không có thì tốt, tất cả ngồi xuống cho ta”. Mặc Linh trừng mắt với hai người, lạnh giọng quát. Cổ Đằng uất ức, vừa định ngồi xuống thì phát hiện Lâm Nhất đã ngồi lên tấm bồ đoàn của hắn ta trước. “Ngại quá… Cổ Đằng huynh, chỗ này… ta ngồi rồi!” Lâm Nhất không hề sợ hãi, còn mỉm cười nhìn đối phương. “Tên kia, ngươi chờ đó cho ta!” Cổ Đằng nghẹn khuất, hung hăng nói ra một câu rồi xoay người, đi tìm một tấm bồ đoàn khác và ngồi xuống. Cuối cùng, vụ tranh chấp này kết thúc với phần thắng nghiêng về Lâm Nhất, thấy vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh ngạc không thôi. Không ai ngờ chấp sự khách khanh mới đến lại là một kẻ ngông cuồng như vậy. Hắn ta không xem Cổ Đằng, đệ tử đứng đầu nội môn, ra gì. Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng quên đi trận phong ba này, dời lực chú ý sang Mặc Linh. Bởi vì rất ít khi sư tỷ Mặc Linh đến giảng bài. Sau khi quảng trường đã yên tĩnh trở lại, Mặc Linh thản nhiên nói: “Trước tiên, ta sẽ nói với chư vị về sự tồn tại của linh văn. Thời đại Hoang Cổ, các vị thánh nhân đã ngộ ra đủ loại áo nghĩa, từ đó diễn hóa ra vô số đạo văn quỷ thần khó lường. Trong truyền thuyết, đạo văn mạnh mẽ có thể thay đổi trời đất, hủy diệt ngôi sao chỉ trong chớp mắt. Nhưng việc tu luyện đạo văn lại vô cùng khó khăn, yêu cầu thiên phú cực cao. Đến thời đại Thái Cổ, đạo văn dần thất truyền, tuy nhiên, các vị tiền hiền đã ngộ ra thần văn trong đạo văn, tuy thần văn có uy lực kém hơn đạo văn, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều nên được truyền thừa nhanh chóng”. “Tuy nhiên, sau một trận đại chiến kinh thiên động địa, rất nhiều truyền thừa thần văn bị đứt đoạn, cho đến hiện tại, rất khó nhìn thấy sự tồn tại của thần văn. Còn về đạo văn thì đã sớm trở thành truyền thuyết, không còn ai thấy nữa. May mà ở thời kỳ Thượng Cổ hoàng kim thịnh thế, khi giới võ học hưng thịnh, có tiền bối đại năng đã ngộ ra linh văn và biến đổi để dễ khống chế hơn. Ở thời đại hoàng kim đó, linh văn đã phát triển đến đỉnh cao, sau khi thời kỳ hoàng kim thịnh thế lụi tàn, nó vẫn được truyền thừa cho đến nay…” Trong đầu Lâm Nhất vốn đã có khái niệm về nguồn gốc của đạo văn, thần văn và linh văn, sau khi nghe Mặc Linh giảng giải một phen, trong đầu hắn đã có sự phân tích rõ ràng hơn, và đương nhiên cũng hiểu biết sâu hơn về linh văn. “Hiện tại, linh văn vẫn là sức mạnh thần kỳ nhất thế gian, có thể rèn binh, luyện dược, ngăn địch, chế tạo con rối… linh văn ẩn chứa đại đạo thế gian, có uy lực cực lớn. Một khi tu luyện thành công, tất không thua kém bất kỳ cao thủ nào trong giới võ học, thậm chí dễ dàng vượt cấp chém giết”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư tỷ nói đùa, ai dám không xem ngươi ra gì chứ? Ta đang đùa với sư đệ Cổ Đằng mà thôi, đúng không?” Lâm Nhất buông tay đối phương ra, nhếch miệng cười, nói một cách thản nhiên. Dáng vẻ của hắn thật sự khiến Cổ Đằng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong lòng hắn ta rất không phục, tên Lâm Nhất này là cái thá gì mà đòi dạy dỗ hắn ta?Nếu không phải do Mặc Linh đột ngột xuất hiện thì hắn ta đã đánh cho đối phương quỳ xuống xin tha rồi. Nhưng bây giờ, Lâm Nhất đã nói như thế, hiển nhiên, hắn ta không thể nào ra tay trước mặt Mặc Linh được nữa, nên đành bất đắc dĩ cười nói: “Sư tỷ Mặc Linh, hai ta chỉ đang đùa mà thôi, thật sự không có tranh chấp”. “Không có thì tốt, tất cả ngồi xuống cho ta”. Mặc Linh trừng mắt với hai người, lạnh giọng quát. Cổ Đằng uất ức, vừa định ngồi xuống thì phát hiện Lâm Nhất đã ngồi lên tấm bồ đoàn của hắn ta trước. “Ngại quá… Cổ Đằng huynh, chỗ này… ta ngồi rồi!” Lâm Nhất không hề sợ hãi, còn mỉm cười nhìn đối phương. “Tên kia, ngươi chờ đó cho ta!” Cổ Đằng nghẹn khuất, hung hăng nói ra một câu rồi xoay người, đi tìm một tấm bồ đoàn khác và ngồi xuống. Cuối cùng, vụ tranh chấp này kết thúc với phần thắng nghiêng về Lâm Nhất, thấy vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh ngạc không thôi. Không ai ngờ chấp sự khách khanh mới đến lại là một kẻ ngông cuồng như vậy. Hắn ta không xem Cổ Đằng, đệ tử đứng đầu nội môn, ra gì. Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng quên đi trận phong ba này, dời lực chú ý sang Mặc Linh. Bởi vì rất ít khi sư tỷ Mặc Linh đến giảng bài. Sau khi quảng trường đã yên tĩnh trở lại, Mặc Linh thản nhiên nói: “Trước tiên, ta sẽ nói với chư vị về sự tồn tại của linh văn. Thời đại Hoang Cổ, các vị thánh nhân đã ngộ ra đủ loại áo nghĩa, từ đó diễn hóa ra vô số đạo văn quỷ thần khó lường. Trong truyền thuyết, đạo văn mạnh mẽ có thể thay đổi trời đất, hủy diệt ngôi sao chỉ trong chớp mắt. Nhưng việc tu luyện đạo văn lại vô cùng khó khăn, yêu cầu thiên phú cực cao. Đến thời đại Thái Cổ, đạo văn dần thất truyền, tuy nhiên, các vị tiền hiền đã ngộ ra thần văn trong đạo văn, tuy thần văn có uy lực kém hơn đạo văn, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều nên được truyền thừa nhanh chóng”. “Tuy nhiên, sau một trận đại chiến kinh thiên động địa, rất nhiều truyền thừa thần văn bị đứt đoạn, cho đến hiện tại, rất khó nhìn thấy sự tồn tại của thần văn. Còn về đạo văn thì đã sớm trở thành truyền thuyết, không còn ai thấy nữa. May mà ở thời kỳ Thượng Cổ hoàng kim thịnh thế, khi giới võ học hưng thịnh, có tiền bối đại năng đã ngộ ra linh văn và biến đổi để dễ khống chế hơn. Ở thời đại hoàng kim đó, linh văn đã phát triển đến đỉnh cao, sau khi thời kỳ hoàng kim thịnh thế lụi tàn, nó vẫn được truyền thừa cho đến nay…” Trong đầu Lâm Nhất vốn đã có khái niệm về nguồn gốc của đạo văn, thần văn và linh văn, sau khi nghe Mặc Linh giảng giải một phen, trong đầu hắn đã có sự phân tích rõ ràng hơn, và đương nhiên cũng hiểu biết sâu hơn về linh văn. “Hiện tại, linh văn vẫn là sức mạnh thần kỳ nhất thế gian, có thể rèn binh, luyện dược, ngăn địch, chế tạo con rối… linh văn ẩn chứa đại đạo thế gian, có uy lực cực lớn. Một khi tu luyện thành công, tất không thua kém bất kỳ cao thủ nào trong giới võ học, thậm chí dễ dàng vượt cấp chém giết”.