“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1700

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu có thể khiến sư tỷ nhìn bằng con mắt khác thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương.  Nhưng nếu có thể tiến thêm một bước nữa cũng chưa chắc không thể...  Cổ Đằng còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Mặc Linh đã dời mắt đi, bình tĩnh hỏi: “Còn ai nữa?”  “Ta ta ta!”  “Ta!”  “Sư tỷ, tại hạ cũng xung phong”.  Ở trước mặt người đẹp tất nhiên không thể thiếu những kẻ hiếu thắng.  Mặc dù Hoả Mạn Sơn Hà Đồ có độ khó khá lớn, nhưng đây không phải lần đầu tiên họ luyện tập, do vậy những dũng sĩ tự nguyện xung phong đều có chút tự tin.  Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhất lập tức bật cười, đám người này thật tự tin.  Nếu không phải vì vẫn chưa xác định được chỗ thiếu sót của bức Linh đồ này, hắn cũng sẽ chủ động xung phong.  Một lát sau, Mặc Linh đã chọn ra tám người.  Sau khi chọn tám người, hiện trường trở nên yên tĩnh, dù sao độ khó của bức Linh đồ này vẫn còn ở đó, nếu không vẽ thành công thì sẽ mất mặt lắm.  Huống hồ còn có Cổ Đằng ở đây, mọi người không nghĩ mình có thể nhận được phần thưởng của Mặc Linh.  “Vị đồng học này, ta thấy ngươi có vẻ rất tự tin, lên đây thử một lần xem”.   Mặc Linh lướt mắt qua rất nhiều người, cuối cùng nhìn vào Lâm Nhất đang nói chuyện trên trời dưới đất với Bạch Vân.  “Ta hả?”  Lâm Nhất ngẩn ra, sau đó lập tức cười khổ.  Mặc Linh đúng là điên thật rồi.Biết rõ đây là lần đầu tiên hắn nghe giảng mà còn chủ động chọn hắn, đúng là thù dai.  “Sư tỷ đừng làm khó Lâm chấp sự, nếu hắn vẽ ra một bức tranh con rùa thì đáng sợ lắm”.  Cổ Đằng thấy vậy bèn nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai.  Mọi người lập tức cười ầm lên, Cổ Đằng sư huynh thật biết cách cười nhạo.  “Mặc Linh sư tỷ có chắc là đang gọi ta không?”  Lâm Nhất không để ý lắm, bình tĩnh hỏi.  “Đương nhiên, nếu không thì ngươi nghĩ ta đang nói chuyện với ai? Ta đã ngưỡng mộ tên tuổi của công tử Táng Hoa lâu rồi, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh, không đến mức mua danh chuộc tiếc mới đúng chứ, hãy để cho ta mở mang tầm mắt đi”.  Vẻ gian xảo thoáng qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta khẽ nhướng mày, nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.  Không phải vừa rồi ngươi đắc ý lắm sao? Để xem lát nữa ngươi còn có thể đắc ý hay không.  Nàng ta nói xong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tỏ ra hài hước.  Ngay cả một tên ngốc cũng hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Mặc Linh. Hiển nhiên lúc trước Lâm Nhất đã từng có mâu thuẫn với nàng ta, bây giờ nàng ta tới để tính sổ.  Mọi người ngạc nhiên, không ngờ vị chấp sự mới đến này lại đắc tội Mặc Linh sư tỷ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu có thể khiến sư tỷ nhìn bằng con mắt khác thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương.  Nhưng nếu có thể tiến thêm một bước nữa cũng chưa chắc không thể...  Cổ Đằng còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Mặc Linh đã dời mắt đi, bình tĩnh hỏi: “Còn ai nữa?”  “Ta ta ta!”  “Ta!”  “Sư tỷ, tại hạ cũng xung phong”.  Ở trước mặt người đẹp tất nhiên không thể thiếu những kẻ hiếu thắng.  Mặc dù Hoả Mạn Sơn Hà Đồ có độ khó khá lớn, nhưng đây không phải lần đầu tiên họ luyện tập, do vậy những dũng sĩ tự nguyện xung phong đều có chút tự tin.  Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhất lập tức bật cười, đám người này thật tự tin.  Nếu không phải vì vẫn chưa xác định được chỗ thiếu sót của bức Linh đồ này, hắn cũng sẽ chủ động xung phong.  Một lát sau, Mặc Linh đã chọn ra tám người.  Sau khi chọn tám người, hiện trường trở nên yên tĩnh, dù sao độ khó của bức Linh đồ này vẫn còn ở đó, nếu không vẽ thành công thì sẽ mất mặt lắm.  Huống hồ còn có Cổ Đằng ở đây, mọi người không nghĩ mình có thể nhận được phần thưởng của Mặc Linh.  “Vị đồng học này, ta thấy ngươi có vẻ rất tự tin, lên đây thử một lần xem”.   Mặc Linh lướt mắt qua rất nhiều người, cuối cùng nhìn vào Lâm Nhất đang nói chuyện trên trời dưới đất với Bạch Vân.  “Ta hả?”  Lâm Nhất ngẩn ra, sau đó lập tức cười khổ.  Mặc Linh đúng là điên thật rồi.Biết rõ đây là lần đầu tiên hắn nghe giảng mà còn chủ động chọn hắn, đúng là thù dai.  “Sư tỷ đừng làm khó Lâm chấp sự, nếu hắn vẽ ra một bức tranh con rùa thì đáng sợ lắm”.  Cổ Đằng thấy vậy bèn nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai.  Mọi người lập tức cười ầm lên, Cổ Đằng sư huynh thật biết cách cười nhạo.  “Mặc Linh sư tỷ có chắc là đang gọi ta không?”  Lâm Nhất không để ý lắm, bình tĩnh hỏi.  “Đương nhiên, nếu không thì ngươi nghĩ ta đang nói chuyện với ai? Ta đã ngưỡng mộ tên tuổi của công tử Táng Hoa lâu rồi, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh, không đến mức mua danh chuộc tiếc mới đúng chứ, hãy để cho ta mở mang tầm mắt đi”.  Vẻ gian xảo thoáng qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta khẽ nhướng mày, nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.  Không phải vừa rồi ngươi đắc ý lắm sao? Để xem lát nữa ngươi còn có thể đắc ý hay không.  Nàng ta nói xong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tỏ ra hài hước.  Ngay cả một tên ngốc cũng hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Mặc Linh. Hiển nhiên lúc trước Lâm Nhất đã từng có mâu thuẫn với nàng ta, bây giờ nàng ta tới để tính sổ.  Mọi người ngạc nhiên, không ngờ vị chấp sự mới đến này lại đắc tội Mặc Linh sư tỷ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu có thể khiến sư tỷ nhìn bằng con mắt khác thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương.  Nhưng nếu có thể tiến thêm một bước nữa cũng chưa chắc không thể...  Cổ Đằng còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Mặc Linh đã dời mắt đi, bình tĩnh hỏi: “Còn ai nữa?”  “Ta ta ta!”  “Ta!”  “Sư tỷ, tại hạ cũng xung phong”.  Ở trước mặt người đẹp tất nhiên không thể thiếu những kẻ hiếu thắng.  Mặc dù Hoả Mạn Sơn Hà Đồ có độ khó khá lớn, nhưng đây không phải lần đầu tiên họ luyện tập, do vậy những dũng sĩ tự nguyện xung phong đều có chút tự tin.  Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhất lập tức bật cười, đám người này thật tự tin.  Nếu không phải vì vẫn chưa xác định được chỗ thiếu sót của bức Linh đồ này, hắn cũng sẽ chủ động xung phong.  Một lát sau, Mặc Linh đã chọn ra tám người.  Sau khi chọn tám người, hiện trường trở nên yên tĩnh, dù sao độ khó của bức Linh đồ này vẫn còn ở đó, nếu không vẽ thành công thì sẽ mất mặt lắm.  Huống hồ còn có Cổ Đằng ở đây, mọi người không nghĩ mình có thể nhận được phần thưởng của Mặc Linh.  “Vị đồng học này, ta thấy ngươi có vẻ rất tự tin, lên đây thử một lần xem”.   Mặc Linh lướt mắt qua rất nhiều người, cuối cùng nhìn vào Lâm Nhất đang nói chuyện trên trời dưới đất với Bạch Vân.  “Ta hả?”  Lâm Nhất ngẩn ra, sau đó lập tức cười khổ.  Mặc Linh đúng là điên thật rồi.Biết rõ đây là lần đầu tiên hắn nghe giảng mà còn chủ động chọn hắn, đúng là thù dai.  “Sư tỷ đừng làm khó Lâm chấp sự, nếu hắn vẽ ra một bức tranh con rùa thì đáng sợ lắm”.  Cổ Đằng thấy vậy bèn nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai.  Mọi người lập tức cười ầm lên, Cổ Đằng sư huynh thật biết cách cười nhạo.  “Mặc Linh sư tỷ có chắc là đang gọi ta không?”  Lâm Nhất không để ý lắm, bình tĩnh hỏi.  “Đương nhiên, nếu không thì ngươi nghĩ ta đang nói chuyện với ai? Ta đã ngưỡng mộ tên tuổi của công tử Táng Hoa lâu rồi, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh, không đến mức mua danh chuộc tiếc mới đúng chứ, hãy để cho ta mở mang tầm mắt đi”.  Vẻ gian xảo thoáng qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta khẽ nhướng mày, nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.  Không phải vừa rồi ngươi đắc ý lắm sao? Để xem lát nữa ngươi còn có thể đắc ý hay không.  Nàng ta nói xong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tỏ ra hài hước.  Ngay cả một tên ngốc cũng hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Mặc Linh. Hiển nhiên lúc trước Lâm Nhất đã từng có mâu thuẫn với nàng ta, bây giờ nàng ta tới để tính sổ.  Mọi người ngạc nhiên, không ngờ vị chấp sự mới đến này lại đắc tội Mặc Linh sư tỷ.  

Chương 1700