“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1703

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm công tử, bút và giấy này không có vấn đề đúng không?”  Mặc Linh nhìn Lâm Nhất, hờ hững hỏi.  “Không có vấn đề”.  Lâm Nhất cười với nàng ta, trông rất thoải mái.  Tiểu tử này thật tự tin, sắp chết đến nơi mà còn thoải mái như vậy.  Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng Mặc Linh vô cùng khó chịu, để xem lát nữa ngươi còn cười được không.  Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố: “Bắt đầu đi”.  Nói xong, nàng ta bay đi xa, để lại sân khấu cho chín người trên đài.  Soạt!  Đám người Cổ Đằng vào tư thế, mở cuộn tranh ra, bắt đầu rót chân nguyên vào bút Linh văn rồi vẽ.  Vừa nhìn là biết ngày thường những người này đã luyện tập rất nhiều nên không xa lạ gì với Hoả Mạn Sơn Hà Đồ.  Lâm Nhất cầm bút xoay một vòng, sau đó mở cuộn tranh ra, không vẽ vội mà nhắm mắt suy tư.  Trong nháy mắt, nửa khắc đồng hồ đã trôi qua.  Tám người còn lại đều đã vẽ xong hơn một trăm đường Linh văn cơ bản, trong bức tranh của mỗi người đều toát ra khí nóng rực.  Đặc biệt là Cổ Đằng, hắn ta thậm chí đã vẽ hơn mười đường Linh văn nhất phẩm, trên bức tranh phát ra ánh lửa loá mắt.  Mặc Linh đứng cách đó không xa khẽ gật đầu, trình độ Linh văn của Cổ Đằng cũng không tệ.  Trong đây hắn ta là người giỏi nhất, về phần Lâm Nhất, nàng ta nhìn qua, không ngờ hắn vẫn chưa bắt đầu vẽ.  “Cổ sư huynh vẽ nhanh quá!”  “Những người khác cũng không chậm, nhưng Cổ sư huynh vẽ nhanh thật, Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong quả nhiên không phải giả”.  “Hì hì, Cổ sư huynh đã có thể vẽ Hoả Mạn Sơn Hà Đồ được bảy phần linh vận. Tiểu tử Lâm Nhất này không biết sống chết, còn dám ăn nói ngông cuồng, để xem lát nữa hắn sẽ khóc như thế nào!”  “Lâm Nhất vẫn chưa vẽ kìa, ha ha ha, chắc là lộ cái dốt ra rồi”.  Những tiếng bàn tán vang lên, mấy người có quan hệ tốt với Cổ Đằng đều nở nụ cười, chờ xem kịch vui.  Cổ Đằng lén nhìn Lâm Nhất, thấy đối phương vẫn chưa vẽ thì không khỏi cười khinh thường.  Quả nhiên vô dụng, vừa lên sân khấu đã hiện nguyên hình, có thể lát nữa hắn sẽ vẽ ra một bức tranh con rùa thật.  Sau khi nhìn thoáng qua, hắn ta không tiếp tục nhìn nữa.  Cổ Đằng nắm chắc thắng lợi trong tay, cách vẽ càng thêm phóng túng. Mục tiêu của hắn ta không chỉ là Lâm Nhất, hắn ta muốn để lại ấn tượng sâu sắc ở trước mặt Mặc Linh.  Khi mọi người gần như chắc chắn rằng Lâm Nhất nhất định sẽ thua và dần dần dời mắt khỏi hắn.  Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra, sâu trong mắt có tia sáng lập loè.  Hoá ra là vậy!  Cuối cùng hắn cũng hiểu được những vấn đề nan giải trước đó. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm công tử, bút và giấy này không có vấn đề đúng không?”  Mặc Linh nhìn Lâm Nhất, hờ hững hỏi.  “Không có vấn đề”.  Lâm Nhất cười với nàng ta, trông rất thoải mái.  Tiểu tử này thật tự tin, sắp chết đến nơi mà còn thoải mái như vậy.  Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng Mặc Linh vô cùng khó chịu, để xem lát nữa ngươi còn cười được không.  Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố: “Bắt đầu đi”.  Nói xong, nàng ta bay đi xa, để lại sân khấu cho chín người trên đài.  Soạt!  Đám người Cổ Đằng vào tư thế, mở cuộn tranh ra, bắt đầu rót chân nguyên vào bút Linh văn rồi vẽ.  Vừa nhìn là biết ngày thường những người này đã luyện tập rất nhiều nên không xa lạ gì với Hoả Mạn Sơn Hà Đồ.  Lâm Nhất cầm bút xoay một vòng, sau đó mở cuộn tranh ra, không vẽ vội mà nhắm mắt suy tư.  Trong nháy mắt, nửa khắc đồng hồ đã trôi qua.  Tám người còn lại đều đã vẽ xong hơn một trăm đường Linh văn cơ bản, trong bức tranh của mỗi người đều toát ra khí nóng rực.  Đặc biệt là Cổ Đằng, hắn ta thậm chí đã vẽ hơn mười đường Linh văn nhất phẩm, trên bức tranh phát ra ánh lửa loá mắt.  Mặc Linh đứng cách đó không xa khẽ gật đầu, trình độ Linh văn của Cổ Đằng cũng không tệ.  Trong đây hắn ta là người giỏi nhất, về phần Lâm Nhất, nàng ta nhìn qua, không ngờ hắn vẫn chưa bắt đầu vẽ.  “Cổ sư huynh vẽ nhanh quá!”  “Những người khác cũng không chậm, nhưng Cổ sư huynh vẽ nhanh thật, Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong quả nhiên không phải giả”.  “Hì hì, Cổ sư huynh đã có thể vẽ Hoả Mạn Sơn Hà Đồ được bảy phần linh vận. Tiểu tử Lâm Nhất này không biết sống chết, còn dám ăn nói ngông cuồng, để xem lát nữa hắn sẽ khóc như thế nào!”  “Lâm Nhất vẫn chưa vẽ kìa, ha ha ha, chắc là lộ cái dốt ra rồi”.  Những tiếng bàn tán vang lên, mấy người có quan hệ tốt với Cổ Đằng đều nở nụ cười, chờ xem kịch vui.  Cổ Đằng lén nhìn Lâm Nhất, thấy đối phương vẫn chưa vẽ thì không khỏi cười khinh thường.  Quả nhiên vô dụng, vừa lên sân khấu đã hiện nguyên hình, có thể lát nữa hắn sẽ vẽ ra một bức tranh con rùa thật.  Sau khi nhìn thoáng qua, hắn ta không tiếp tục nhìn nữa.  Cổ Đằng nắm chắc thắng lợi trong tay, cách vẽ càng thêm phóng túng. Mục tiêu của hắn ta không chỉ là Lâm Nhất, hắn ta muốn để lại ấn tượng sâu sắc ở trước mặt Mặc Linh.  Khi mọi người gần như chắc chắn rằng Lâm Nhất nhất định sẽ thua và dần dần dời mắt khỏi hắn.  Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra, sâu trong mắt có tia sáng lập loè.  Hoá ra là vậy!  Cuối cùng hắn cũng hiểu được những vấn đề nan giải trước đó. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm công tử, bút và giấy này không có vấn đề đúng không?”  Mặc Linh nhìn Lâm Nhất, hờ hững hỏi.  “Không có vấn đề”.  Lâm Nhất cười với nàng ta, trông rất thoải mái.  Tiểu tử này thật tự tin, sắp chết đến nơi mà còn thoải mái như vậy.  Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng Mặc Linh vô cùng khó chịu, để xem lát nữa ngươi còn cười được không.  Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố: “Bắt đầu đi”.  Nói xong, nàng ta bay đi xa, để lại sân khấu cho chín người trên đài.  Soạt!  Đám người Cổ Đằng vào tư thế, mở cuộn tranh ra, bắt đầu rót chân nguyên vào bút Linh văn rồi vẽ.  Vừa nhìn là biết ngày thường những người này đã luyện tập rất nhiều nên không xa lạ gì với Hoả Mạn Sơn Hà Đồ.  Lâm Nhất cầm bút xoay một vòng, sau đó mở cuộn tranh ra, không vẽ vội mà nhắm mắt suy tư.  Trong nháy mắt, nửa khắc đồng hồ đã trôi qua.  Tám người còn lại đều đã vẽ xong hơn một trăm đường Linh văn cơ bản, trong bức tranh của mỗi người đều toát ra khí nóng rực.  Đặc biệt là Cổ Đằng, hắn ta thậm chí đã vẽ hơn mười đường Linh văn nhất phẩm, trên bức tranh phát ra ánh lửa loá mắt.  Mặc Linh đứng cách đó không xa khẽ gật đầu, trình độ Linh văn của Cổ Đằng cũng không tệ.  Trong đây hắn ta là người giỏi nhất, về phần Lâm Nhất, nàng ta nhìn qua, không ngờ hắn vẫn chưa bắt đầu vẽ.  “Cổ sư huynh vẽ nhanh quá!”  “Những người khác cũng không chậm, nhưng Cổ sư huynh vẽ nhanh thật, Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong quả nhiên không phải giả”.  “Hì hì, Cổ sư huynh đã có thể vẽ Hoả Mạn Sơn Hà Đồ được bảy phần linh vận. Tiểu tử Lâm Nhất này không biết sống chết, còn dám ăn nói ngông cuồng, để xem lát nữa hắn sẽ khóc như thế nào!”  “Lâm Nhất vẫn chưa vẽ kìa, ha ha ha, chắc là lộ cái dốt ra rồi”.  Những tiếng bàn tán vang lên, mấy người có quan hệ tốt với Cổ Đằng đều nở nụ cười, chờ xem kịch vui.  Cổ Đằng lén nhìn Lâm Nhất, thấy đối phương vẫn chưa vẽ thì không khỏi cười khinh thường.  Quả nhiên vô dụng, vừa lên sân khấu đã hiện nguyên hình, có thể lát nữa hắn sẽ vẽ ra một bức tranh con rùa thật.  Sau khi nhìn thoáng qua, hắn ta không tiếp tục nhìn nữa.  Cổ Đằng nắm chắc thắng lợi trong tay, cách vẽ càng thêm phóng túng. Mục tiêu của hắn ta không chỉ là Lâm Nhất, hắn ta muốn để lại ấn tượng sâu sắc ở trước mặt Mặc Linh.  Khi mọi người gần như chắc chắn rằng Lâm Nhất nhất định sẽ thua và dần dần dời mắt khỏi hắn.  Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra, sâu trong mắt có tia sáng lập loè.  Hoá ra là vậy!  Cuối cùng hắn cũng hiểu được những vấn đề nan giải trước đó. 

Chương 1703