“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1708
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng câu nói cuối cùng lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Ngày mai phải đến? Ý trong lời nói đúng là đáng để nghiền ngẫm. “Lâm chấp sự quả là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, ta chưa bao giờ thấy Mặc Linh sư tỷ thua thiệt lớn như vậy”. “Phải đấy, trước kia xem tranh của Lâm chấp sự không hiểu, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải cố ý làm loạn trình tự thì sao có thể dùng linh văn thuộc tính phong để liên kết. Bọn ta còn buông lời chế giễu, thật là xấu hổ”. “Vừa rồi đã đắc tội, xin lỗi”. Bây giờ, những người khác tham gia khảo hạch trên đài cao đều không thể không khâm phục Lâm Nhất. Bọn họ nhìn Mặc Linh đi xa rồi, lần lượt chắp tay nói. Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Nhất thể hiện ra thiên phú cấp bậc này tất nhiên sẽ rất có triển vọng. Bây giờ kết thân với hắn tốt hơn là gây thù với hắn nhiều. Lâm Nhất cũng không so đo, người đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với người như vậy. Nếu bọn họ đã tươi cười nhận lỗi, đương nhiên hắn cũng không tỏ ra khó chịu gì, lần lượt mỉm cười đáp lại. “Công tử Táng Hoa, uy phong lớn thật!” Trong lúc mấy người họ nói cười với nhau, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên, đó là Cổ Đằng đã bị mọi người cho vào quên lãng. Gương mặt hắn ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, hàm răng còn phát ra tiếng ken két. Có thể đoán được trong lòng Cổ Đằng đang kìm nén cơn giận lớn đến mức nào. Những người khác thấy vậy đều biến sắc, không dám ở lâu, vội vàng rời đi. Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, bây giờ hắn không có tâm trạng để ý tới con chó nhà có tang này, quay người định đi. “Đồ chó má, đứng lại cho ta!”. Sắc mặt Cổ Đằng u ám, lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh nhạt nói: “Trước kia, nếu không có Mặc Linh sư tỷ, tên nhóc ngươi đã bị ta phế rồi. Bây giờ hại ta mất hết mặt mũi, ngươi còn định chạy, ngây thơ quá đấy!” Lâm Nhất xoay lưng về phía hắn ta, vẻ mặt lập tức lạnh đi, khóe miệng hiện lên ý cười. Thú vị… Không chịu thôi phải không, thật sự cho rằng mình hơn được Lâm Nhất này rồi chắc? Nếu ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi tới cùng. Lâm Nhất dừng bước, quay người lại, khẽ giọng cười nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai ngây thơ. Hôm nay Lâm mỗ sẽ đứng đây, để xem ngươi phế ta như thế nào”. Không ai ngờ được sóng gió đã trôi qua lại nổi sóng lần nữa. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Cổ Đằng mà dừng tay ở đây mới là lạ. Trước kia, Lâm Nhất chỉ ngồi nhầm chỗ của hắn ta một lúc, hắn ta đã trắng trợn bắt Lâm Nhất phải li3m cho sạch. Bây giờ, hắn ta bị mất mặt trước đám đông như vậy, còn bị Mặc Linh vô tình giễu cợt, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng câu nói cuối cùng lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Ngày mai phải đến? Ý trong lời nói đúng là đáng để nghiền ngẫm. “Lâm chấp sự quả là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, ta chưa bao giờ thấy Mặc Linh sư tỷ thua thiệt lớn như vậy”. “Phải đấy, trước kia xem tranh của Lâm chấp sự không hiểu, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải cố ý làm loạn trình tự thì sao có thể dùng linh văn thuộc tính phong để liên kết. Bọn ta còn buông lời chế giễu, thật là xấu hổ”. “Vừa rồi đã đắc tội, xin lỗi”. Bây giờ, những người khác tham gia khảo hạch trên đài cao đều không thể không khâm phục Lâm Nhất. Bọn họ nhìn Mặc Linh đi xa rồi, lần lượt chắp tay nói. Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Nhất thể hiện ra thiên phú cấp bậc này tất nhiên sẽ rất có triển vọng. Bây giờ kết thân với hắn tốt hơn là gây thù với hắn nhiều. Lâm Nhất cũng không so đo, người đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với người như vậy. Nếu bọn họ đã tươi cười nhận lỗi, đương nhiên hắn cũng không tỏ ra khó chịu gì, lần lượt mỉm cười đáp lại. “Công tử Táng Hoa, uy phong lớn thật!” Trong lúc mấy người họ nói cười với nhau, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên, đó là Cổ Đằng đã bị mọi người cho vào quên lãng. Gương mặt hắn ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, hàm răng còn phát ra tiếng ken két. Có thể đoán được trong lòng Cổ Đằng đang kìm nén cơn giận lớn đến mức nào. Những người khác thấy vậy đều biến sắc, không dám ở lâu, vội vàng rời đi. Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, bây giờ hắn không có tâm trạng để ý tới con chó nhà có tang này, quay người định đi. “Đồ chó má, đứng lại cho ta!”. Sắc mặt Cổ Đằng u ám, lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh nhạt nói: “Trước kia, nếu không có Mặc Linh sư tỷ, tên nhóc ngươi đã bị ta phế rồi. Bây giờ hại ta mất hết mặt mũi, ngươi còn định chạy, ngây thơ quá đấy!” Lâm Nhất xoay lưng về phía hắn ta, vẻ mặt lập tức lạnh đi, khóe miệng hiện lên ý cười. Thú vị… Không chịu thôi phải không, thật sự cho rằng mình hơn được Lâm Nhất này rồi chắc? Nếu ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi tới cùng. Lâm Nhất dừng bước, quay người lại, khẽ giọng cười nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai ngây thơ. Hôm nay Lâm mỗ sẽ đứng đây, để xem ngươi phế ta như thế nào”. Không ai ngờ được sóng gió đã trôi qua lại nổi sóng lần nữa. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Cổ Đằng mà dừng tay ở đây mới là lạ. Trước kia, Lâm Nhất chỉ ngồi nhầm chỗ của hắn ta một lúc, hắn ta đã trắng trợn bắt Lâm Nhất phải li3m cho sạch. Bây giờ, hắn ta bị mất mặt trước đám đông như vậy, còn bị Mặc Linh vô tình giễu cợt, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng câu nói cuối cùng lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Ngày mai phải đến? Ý trong lời nói đúng là đáng để nghiền ngẫm. “Lâm chấp sự quả là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, ta chưa bao giờ thấy Mặc Linh sư tỷ thua thiệt lớn như vậy”. “Phải đấy, trước kia xem tranh của Lâm chấp sự không hiểu, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải cố ý làm loạn trình tự thì sao có thể dùng linh văn thuộc tính phong để liên kết. Bọn ta còn buông lời chế giễu, thật là xấu hổ”. “Vừa rồi đã đắc tội, xin lỗi”. Bây giờ, những người khác tham gia khảo hạch trên đài cao đều không thể không khâm phục Lâm Nhất. Bọn họ nhìn Mặc Linh đi xa rồi, lần lượt chắp tay nói. Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Nhất thể hiện ra thiên phú cấp bậc này tất nhiên sẽ rất có triển vọng. Bây giờ kết thân với hắn tốt hơn là gây thù với hắn nhiều. Lâm Nhất cũng không so đo, người đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với người như vậy. Nếu bọn họ đã tươi cười nhận lỗi, đương nhiên hắn cũng không tỏ ra khó chịu gì, lần lượt mỉm cười đáp lại. “Công tử Táng Hoa, uy phong lớn thật!” Trong lúc mấy người họ nói cười với nhau, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên, đó là Cổ Đằng đã bị mọi người cho vào quên lãng. Gương mặt hắn ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, hàm răng còn phát ra tiếng ken két. Có thể đoán được trong lòng Cổ Đằng đang kìm nén cơn giận lớn đến mức nào. Những người khác thấy vậy đều biến sắc, không dám ở lâu, vội vàng rời đi. Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, bây giờ hắn không có tâm trạng để ý tới con chó nhà có tang này, quay người định đi. “Đồ chó má, đứng lại cho ta!”. Sắc mặt Cổ Đằng u ám, lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh nhạt nói: “Trước kia, nếu không có Mặc Linh sư tỷ, tên nhóc ngươi đã bị ta phế rồi. Bây giờ hại ta mất hết mặt mũi, ngươi còn định chạy, ngây thơ quá đấy!” Lâm Nhất xoay lưng về phía hắn ta, vẻ mặt lập tức lạnh đi, khóe miệng hiện lên ý cười. Thú vị… Không chịu thôi phải không, thật sự cho rằng mình hơn được Lâm Nhất này rồi chắc? Nếu ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi tới cùng. Lâm Nhất dừng bước, quay người lại, khẽ giọng cười nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai ngây thơ. Hôm nay Lâm mỗ sẽ đứng đây, để xem ngươi phế ta như thế nào”. Không ai ngờ được sóng gió đã trôi qua lại nổi sóng lần nữa. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Cổ Đằng mà dừng tay ở đây mới là lạ. Trước kia, Lâm Nhất chỉ ngồi nhầm chỗ của hắn ta một lúc, hắn ta đã trắng trợn bắt Lâm Nhất phải li3m cho sạch. Bây giờ, hắn ta bị mất mặt trước đám đông như vậy, còn bị Mặc Linh vô tình giễu cợt, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.