“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1711
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dưới ánh mắt trêu chọc của Lâm Nhất, Cổ Đằng rên một tiếng trong cổ họng, hai tay dang ra sau đó cong lại bật người lên không trung. Uỳnh! Cơ thể hắn treo giữa không trung, bỗng nhiên cong gập lại, từng đạo Linh văn dao động ẩn hiện xung quang cơ thể hắn ta. Có một luồng khí tức kh ủng bố mà dào dạt từ từ cuộn lên trên cơ thể hắn, phảng phất như một giây sau sẽ có con hung thú vô song xuất hiện. “Loại cảm giác này? Là muốn dùng đến Linh đồ sao?” Trong mắt Lâm Nhất bung ra chiến ý mênh mông, Táng Hoa Kiếm trong tay hưng phấn đến mức run lên. Cuối cùng cũng thấy được thế tấn công bằng Linh văn nổi danh U Châu của thư viện Thiên Phủ rồi. Thiếu niên khẽ nhướn mày, khoé miệng cong lên ý cười, nhưng đừng khiến ta phải thất vọng nhé. Cổ Đằng treo lơ lửng giữa không trung, khí tức quanh thân hắn càng lúc càng kh ủng bố, vô cùng quái dị. Không đạt đến cảnh giới Thiên Phách thì không thể khống chế phi hành, chỉ có thể tạm dừng ở giữa không trung trong một lúc hoặc là mượn lực để bay lượn mà thôi. Đối phương có thể làm được đến bước này e là đã mượn sức mạnh Linh văn dày đặc quanh người để hắn có thể bồng bềnh ở trên trời như vậy. Từ trên cao nhìn xuống dưới, giờ khắc này trên người hắn là khí thế nặng nề mênh mông, khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực nặng nề. Ở giữa không trung tựa như một toà núi, hắn đứng trên sấm sét, cúi mắt nhìn xuống Lâm Nhất, ánh mắt như tia lửa điện, trầm giọng nói: “Có thể ép ta đến mức này, tiểu tử ngươi trái lại cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua một tên tiểu tử nhà quê như ngươi đến cuối cùng cũng không hiểu được, nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ đáng sợ đến mức nào”. Mấy lần tấn công đều bị Lâm Nhất đánh lui khiến Cổ Đằng này nổi điên từ lâu. Không tiếp tục lao lên phía trước nữa, mười ngón tay hắn ta linh hoạt, hai tay không ngừng biến đổi động tác trước người. Linh văn như ẩn như hiện quanh người hắn ta dần dần trở nên rõ ràng, từng đạo Linh văn bung ra ánh lửa chói mắt. “Là Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!” Mọi người bên dưới đều giật mình kinh ngạc, Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này chính là một loại Linh đồ dùng để tấn công khá điên cuồng trong Linh đồ nhị phẩm. Mặc Linh có thể dùng cảnh giới Huyền Võ dùng loại đồ này để đánh trọng thương một người thuộc cảnh giới Tử Phủ, do vậy có thể thấy được uy lực của nó khủng khiếp đến mức nào. “Đến đây thôi!” Khoé miệng Cổ Đằng khẽ cong lên nụ cười dữ tợn, trong tiếng hét điên cuồng, rất nhiều Linh văn được vẽ ra lập tức quấn lấy nhau tạo thành một bức tranh cuồn cuộn. Uỳnh ầm ầm!Trong thiên khung bỗng nhiên vang lên tiếng nổ rung trời, một dòng sông lửa rộng đến trăm trượng cuồn cuộn đổ xuống phía người Lâm Nhất. Trong mắt Lâm Nhất, nơi mà ánh mắt hắn chạm tới đều là một mảng lửa đỏ rực. Khí tức nóng giãy điên cuồng mà đầy phẫn nỗ ập đến trước tiên, ngọn lửa dạt dào hội tụ lại thành một dòng sông lửa như sắp nuốt chửng Lâm Nhất vào trong. Dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt trên gương mặt thanh tú của Lâm Nhất trở nên đỏ ửng nhưng suy nghĩ trong đầu hắn lại xoay chuyển nhanh như tia chớp. Đáng sợ, một đòn này đủ để gây thương tích cho người thuộc cảnh giới Âm Huyền đại thành rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dưới ánh mắt trêu chọc của Lâm Nhất, Cổ Đằng rên một tiếng trong cổ họng, hai tay dang ra sau đó cong lại bật người lên không trung. Uỳnh! Cơ thể hắn treo giữa không trung, bỗng nhiên cong gập lại, từng đạo Linh văn dao động ẩn hiện xung quang cơ thể hắn ta. Có một luồng khí tức kh ủng bố mà dào dạt từ từ cuộn lên trên cơ thể hắn, phảng phất như một giây sau sẽ có con hung thú vô song xuất hiện. “Loại cảm giác này? Là muốn dùng đến Linh đồ sao?” Trong mắt Lâm Nhất bung ra chiến ý mênh mông, Táng Hoa Kiếm trong tay hưng phấn đến mức run lên. Cuối cùng cũng thấy được thế tấn công bằng Linh văn nổi danh U Châu của thư viện Thiên Phủ rồi. Thiếu niên khẽ nhướn mày, khoé miệng cong lên ý cười, nhưng đừng khiến ta phải thất vọng nhé. Cổ Đằng treo lơ lửng giữa không trung, khí tức quanh thân hắn càng lúc càng kh ủng bố, vô cùng quái dị. Không đạt đến cảnh giới Thiên Phách thì không thể khống chế phi hành, chỉ có thể tạm dừng ở giữa không trung trong một lúc hoặc là mượn lực để bay lượn mà thôi. Đối phương có thể làm được đến bước này e là đã mượn sức mạnh Linh văn dày đặc quanh người để hắn có thể bồng bềnh ở trên trời như vậy. Từ trên cao nhìn xuống dưới, giờ khắc này trên người hắn là khí thế nặng nề mênh mông, khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực nặng nề. Ở giữa không trung tựa như một toà núi, hắn đứng trên sấm sét, cúi mắt nhìn xuống Lâm Nhất, ánh mắt như tia lửa điện, trầm giọng nói: “Có thể ép ta đến mức này, tiểu tử ngươi trái lại cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua một tên tiểu tử nhà quê như ngươi đến cuối cùng cũng không hiểu được, nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ đáng sợ đến mức nào”. Mấy lần tấn công đều bị Lâm Nhất đánh lui khiến Cổ Đằng này nổi điên từ lâu. Không tiếp tục lao lên phía trước nữa, mười ngón tay hắn ta linh hoạt, hai tay không ngừng biến đổi động tác trước người. Linh văn như ẩn như hiện quanh người hắn ta dần dần trở nên rõ ràng, từng đạo Linh văn bung ra ánh lửa chói mắt. “Là Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!” Mọi người bên dưới đều giật mình kinh ngạc, Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này chính là một loại Linh đồ dùng để tấn công khá điên cuồng trong Linh đồ nhị phẩm. Mặc Linh có thể dùng cảnh giới Huyền Võ dùng loại đồ này để đánh trọng thương một người thuộc cảnh giới Tử Phủ, do vậy có thể thấy được uy lực của nó khủng khiếp đến mức nào. “Đến đây thôi!” Khoé miệng Cổ Đằng khẽ cong lên nụ cười dữ tợn, trong tiếng hét điên cuồng, rất nhiều Linh văn được vẽ ra lập tức quấn lấy nhau tạo thành một bức tranh cuồn cuộn. Uỳnh ầm ầm!Trong thiên khung bỗng nhiên vang lên tiếng nổ rung trời, một dòng sông lửa rộng đến trăm trượng cuồn cuộn đổ xuống phía người Lâm Nhất. Trong mắt Lâm Nhất, nơi mà ánh mắt hắn chạm tới đều là một mảng lửa đỏ rực. Khí tức nóng giãy điên cuồng mà đầy phẫn nỗ ập đến trước tiên, ngọn lửa dạt dào hội tụ lại thành một dòng sông lửa như sắp nuốt chửng Lâm Nhất vào trong. Dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt trên gương mặt thanh tú của Lâm Nhất trở nên đỏ ửng nhưng suy nghĩ trong đầu hắn lại xoay chuyển nhanh như tia chớp. Đáng sợ, một đòn này đủ để gây thương tích cho người thuộc cảnh giới Âm Huyền đại thành rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dưới ánh mắt trêu chọc của Lâm Nhất, Cổ Đằng rên một tiếng trong cổ họng, hai tay dang ra sau đó cong lại bật người lên không trung. Uỳnh! Cơ thể hắn treo giữa không trung, bỗng nhiên cong gập lại, từng đạo Linh văn dao động ẩn hiện xung quang cơ thể hắn ta. Có một luồng khí tức kh ủng bố mà dào dạt từ từ cuộn lên trên cơ thể hắn, phảng phất như một giây sau sẽ có con hung thú vô song xuất hiện. “Loại cảm giác này? Là muốn dùng đến Linh đồ sao?” Trong mắt Lâm Nhất bung ra chiến ý mênh mông, Táng Hoa Kiếm trong tay hưng phấn đến mức run lên. Cuối cùng cũng thấy được thế tấn công bằng Linh văn nổi danh U Châu của thư viện Thiên Phủ rồi. Thiếu niên khẽ nhướn mày, khoé miệng cong lên ý cười, nhưng đừng khiến ta phải thất vọng nhé. Cổ Đằng treo lơ lửng giữa không trung, khí tức quanh thân hắn càng lúc càng kh ủng bố, vô cùng quái dị. Không đạt đến cảnh giới Thiên Phách thì không thể khống chế phi hành, chỉ có thể tạm dừng ở giữa không trung trong một lúc hoặc là mượn lực để bay lượn mà thôi. Đối phương có thể làm được đến bước này e là đã mượn sức mạnh Linh văn dày đặc quanh người để hắn có thể bồng bềnh ở trên trời như vậy. Từ trên cao nhìn xuống dưới, giờ khắc này trên người hắn là khí thế nặng nề mênh mông, khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực nặng nề. Ở giữa không trung tựa như một toà núi, hắn đứng trên sấm sét, cúi mắt nhìn xuống Lâm Nhất, ánh mắt như tia lửa điện, trầm giọng nói: “Có thể ép ta đến mức này, tiểu tử ngươi trái lại cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua một tên tiểu tử nhà quê như ngươi đến cuối cùng cũng không hiểu được, nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ đáng sợ đến mức nào”. Mấy lần tấn công đều bị Lâm Nhất đánh lui khiến Cổ Đằng này nổi điên từ lâu. Không tiếp tục lao lên phía trước nữa, mười ngón tay hắn ta linh hoạt, hai tay không ngừng biến đổi động tác trước người. Linh văn như ẩn như hiện quanh người hắn ta dần dần trở nên rõ ràng, từng đạo Linh văn bung ra ánh lửa chói mắt. “Là Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!” Mọi người bên dưới đều giật mình kinh ngạc, Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này chính là một loại Linh đồ dùng để tấn công khá điên cuồng trong Linh đồ nhị phẩm. Mặc Linh có thể dùng cảnh giới Huyền Võ dùng loại đồ này để đánh trọng thương một người thuộc cảnh giới Tử Phủ, do vậy có thể thấy được uy lực của nó khủng khiếp đến mức nào. “Đến đây thôi!” Khoé miệng Cổ Đằng khẽ cong lên nụ cười dữ tợn, trong tiếng hét điên cuồng, rất nhiều Linh văn được vẽ ra lập tức quấn lấy nhau tạo thành một bức tranh cuồn cuộn. Uỳnh ầm ầm!Trong thiên khung bỗng nhiên vang lên tiếng nổ rung trời, một dòng sông lửa rộng đến trăm trượng cuồn cuộn đổ xuống phía người Lâm Nhất. Trong mắt Lâm Nhất, nơi mà ánh mắt hắn chạm tới đều là một mảng lửa đỏ rực. Khí tức nóng giãy điên cuồng mà đầy phẫn nỗ ập đến trước tiên, ngọn lửa dạt dào hội tụ lại thành một dòng sông lửa như sắp nuốt chửng Lâm Nhất vào trong. Dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt trên gương mặt thanh tú của Lâm Nhất trở nên đỏ ửng nhưng suy nghĩ trong đầu hắn lại xoay chuyển nhanh như tia chớp. Đáng sợ, một đòn này đủ để gây thương tích cho người thuộc cảnh giới Âm Huyền đại thành rồi.