“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1713
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tầm mắt lạnh lùng hướng về phía mà thân kiếm đang chỉ, ngước mắt quét qua, thân kiếm vang lên ong ong, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra hàn ý vô tận. Nơi tầm mắt chạm đến là vạn dặm đã kết băng! Giữa không trung đám vụn lửa Linh văn Hoả Diễm đang nối lại gần hoàn chỉnh, vào đúng lúc quan trọng nhất, không ngoài dự đoán đã bị đóng băng hoàn toàn. Phá! Lại là một tiếng hét lớn, tóc dài tung bay, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất vạch ra một đường cong sáng loáng trước người. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Ngọn lửa bị đóng băng kia lại nứt ra một lần nữa, hoá thành vô số những vụn băng rơi lả tả xuống đất như mưa. Phụt! Cổ Đằng lơ lửng ở giữa không trung nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt. Ánh mắt hắn ta nhìn xuống người thiếu niên, nhìn thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt đối phương, bỗng chốc cả người như bị lửa giận thiêu đốt: “Ta liều mạng với ngươi!” Chân nguyên trong cơ thể hắn ta ào ạt lan tràn, khí tức kinh người bộc phát trong nghịch cảnh, lấy khí thế liều chết lăn xả, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất. Âm thanh xé rách bầu không vang lên chói tai, một đòn tấn công được đẩy lên mức đỉnh phong bộc phát ra trong nghịch cảnh của Cổ Đằng tựa như kinh hồng, mới chớp mắt đã giết đến trước mặt Lâm Nhất. Keng! Nhưng đúng vào lúc đòn tấn công đỉnh phong này sắp sửa bộc phát ra, một thanh kiếm, một thanh Táng Hoa Kiếm với ánh sáng lung linh như mộng ảo đã rơi thẳng xuống mi tâm của hắn ta. Nếu còn tiến về phía trước thêm nửa thước nữa là mũi kiếm sẽ đâm thẳng vào mi tâm, máu văng tung toé, lập tức mất mạng. Thân kiếm rung lên ong ong, kiếm ý với phong mang vô tận! Lại là một kiếm, vẫn là cảnh tượng đó, lần thứ ba xuất hiện trước mắt tất cả mọi người khiến bọn họ giật mình kinh hãi. Cơn đau đớn khi chân nguyên ào ạt bị nén lại bên trong cơ thể mà không thể phát ra khiến gương mặt vốn dĩ trắng nhợt của Cổ Đằng giờ đây căng lên đỏ lựng. Đáng ghét! Đôi mắt đầy tơ máu lộ ra dáng vẻ vô cùng không cam tâm, cơ thể loé lên muốn điên cuồng lui về phía sau. “Lui được không?” Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên ý cười lạnh lùng, bước ra một bước, thân kiếm hoa lệ thẳng thừng quất lên gương mặt của Cổ Đằng. Bốp! Thình lình vang lên âm thanh bạt tai chát chúa, âm thanh này vô cùng rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người, Cổ Đằng miệng nôn máu tươi, bị đánh cho ngã lộn nhào mấy vòng trong không trung sau đó mới rơi xuống đất. Cổ Đằng giãy dụa muốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt hắn ta đầy vẻ không thể tin. “Sao lại có thể, ta vậy mà lại thua bởi một tên vô dụng mới ra khỏi Đế Quốc Đại Tần…”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tầm mắt lạnh lùng hướng về phía mà thân kiếm đang chỉ, ngước mắt quét qua, thân kiếm vang lên ong ong, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra hàn ý vô tận. Nơi tầm mắt chạm đến là vạn dặm đã kết băng! Giữa không trung đám vụn lửa Linh văn Hoả Diễm đang nối lại gần hoàn chỉnh, vào đúng lúc quan trọng nhất, không ngoài dự đoán đã bị đóng băng hoàn toàn. Phá! Lại là một tiếng hét lớn, tóc dài tung bay, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất vạch ra một đường cong sáng loáng trước người. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Ngọn lửa bị đóng băng kia lại nứt ra một lần nữa, hoá thành vô số những vụn băng rơi lả tả xuống đất như mưa. Phụt! Cổ Đằng lơ lửng ở giữa không trung nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt. Ánh mắt hắn ta nhìn xuống người thiếu niên, nhìn thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt đối phương, bỗng chốc cả người như bị lửa giận thiêu đốt: “Ta liều mạng với ngươi!” Chân nguyên trong cơ thể hắn ta ào ạt lan tràn, khí tức kinh người bộc phát trong nghịch cảnh, lấy khí thế liều chết lăn xả, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất. Âm thanh xé rách bầu không vang lên chói tai, một đòn tấn công được đẩy lên mức đỉnh phong bộc phát ra trong nghịch cảnh của Cổ Đằng tựa như kinh hồng, mới chớp mắt đã giết đến trước mặt Lâm Nhất. Keng! Nhưng đúng vào lúc đòn tấn công đỉnh phong này sắp sửa bộc phát ra, một thanh kiếm, một thanh Táng Hoa Kiếm với ánh sáng lung linh như mộng ảo đã rơi thẳng xuống mi tâm của hắn ta. Nếu còn tiến về phía trước thêm nửa thước nữa là mũi kiếm sẽ đâm thẳng vào mi tâm, máu văng tung toé, lập tức mất mạng. Thân kiếm rung lên ong ong, kiếm ý với phong mang vô tận! Lại là một kiếm, vẫn là cảnh tượng đó, lần thứ ba xuất hiện trước mắt tất cả mọi người khiến bọn họ giật mình kinh hãi. Cơn đau đớn khi chân nguyên ào ạt bị nén lại bên trong cơ thể mà không thể phát ra khiến gương mặt vốn dĩ trắng nhợt của Cổ Đằng giờ đây căng lên đỏ lựng. Đáng ghét! Đôi mắt đầy tơ máu lộ ra dáng vẻ vô cùng không cam tâm, cơ thể loé lên muốn điên cuồng lui về phía sau. “Lui được không?” Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên ý cười lạnh lùng, bước ra một bước, thân kiếm hoa lệ thẳng thừng quất lên gương mặt của Cổ Đằng. Bốp! Thình lình vang lên âm thanh bạt tai chát chúa, âm thanh này vô cùng rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người, Cổ Đằng miệng nôn máu tươi, bị đánh cho ngã lộn nhào mấy vòng trong không trung sau đó mới rơi xuống đất. Cổ Đằng giãy dụa muốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt hắn ta đầy vẻ không thể tin. “Sao lại có thể, ta vậy mà lại thua bởi một tên vô dụng mới ra khỏi Đế Quốc Đại Tần…”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tầm mắt lạnh lùng hướng về phía mà thân kiếm đang chỉ, ngước mắt quét qua, thân kiếm vang lên ong ong, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra hàn ý vô tận. Nơi tầm mắt chạm đến là vạn dặm đã kết băng! Giữa không trung đám vụn lửa Linh văn Hoả Diễm đang nối lại gần hoàn chỉnh, vào đúng lúc quan trọng nhất, không ngoài dự đoán đã bị đóng băng hoàn toàn. Phá! Lại là một tiếng hét lớn, tóc dài tung bay, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất vạch ra một đường cong sáng loáng trước người. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Ngọn lửa bị đóng băng kia lại nứt ra một lần nữa, hoá thành vô số những vụn băng rơi lả tả xuống đất như mưa. Phụt! Cổ Đằng lơ lửng ở giữa không trung nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt. Ánh mắt hắn ta nhìn xuống người thiếu niên, nhìn thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt đối phương, bỗng chốc cả người như bị lửa giận thiêu đốt: “Ta liều mạng với ngươi!” Chân nguyên trong cơ thể hắn ta ào ạt lan tràn, khí tức kinh người bộc phát trong nghịch cảnh, lấy khí thế liều chết lăn xả, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất. Âm thanh xé rách bầu không vang lên chói tai, một đòn tấn công được đẩy lên mức đỉnh phong bộc phát ra trong nghịch cảnh của Cổ Đằng tựa như kinh hồng, mới chớp mắt đã giết đến trước mặt Lâm Nhất. Keng! Nhưng đúng vào lúc đòn tấn công đỉnh phong này sắp sửa bộc phát ra, một thanh kiếm, một thanh Táng Hoa Kiếm với ánh sáng lung linh như mộng ảo đã rơi thẳng xuống mi tâm của hắn ta. Nếu còn tiến về phía trước thêm nửa thước nữa là mũi kiếm sẽ đâm thẳng vào mi tâm, máu văng tung toé, lập tức mất mạng. Thân kiếm rung lên ong ong, kiếm ý với phong mang vô tận! Lại là một kiếm, vẫn là cảnh tượng đó, lần thứ ba xuất hiện trước mắt tất cả mọi người khiến bọn họ giật mình kinh hãi. Cơn đau đớn khi chân nguyên ào ạt bị nén lại bên trong cơ thể mà không thể phát ra khiến gương mặt vốn dĩ trắng nhợt của Cổ Đằng giờ đây căng lên đỏ lựng. Đáng ghét! Đôi mắt đầy tơ máu lộ ra dáng vẻ vô cùng không cam tâm, cơ thể loé lên muốn điên cuồng lui về phía sau. “Lui được không?” Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên ý cười lạnh lùng, bước ra một bước, thân kiếm hoa lệ thẳng thừng quất lên gương mặt của Cổ Đằng. Bốp! Thình lình vang lên âm thanh bạt tai chát chúa, âm thanh này vô cùng rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người, Cổ Đằng miệng nôn máu tươi, bị đánh cho ngã lộn nhào mấy vòng trong không trung sau đó mới rơi xuống đất. Cổ Đằng giãy dụa muốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt hắn ta đầy vẻ không thể tin. “Sao lại có thể, ta vậy mà lại thua bởi một tên vô dụng mới ra khỏi Đế Quốc Đại Tần…”.