“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1729
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn rất chờ mong đối phương sẽ dạy hắn Linh đồ mới. “Tốc độ tiến bộ của ngươi nhanh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều, không cần học thêm cơ bản nữa. Nhưng có lẽ mấy ngày nay ngươi có thể cảm nhận được lợi ích của việc vẽ Linh văn đúng không”. Mặc Linh chớp mắt, nhẹ giọng nói. Điều này không sai. Nếu không phải bình thường luyện tập vất vả, hắn cũng sẽ không thể vẽ Linh văn một cách dễ dàng như trở bàn tay như thế. Hắn cũng sẽ không thể sử dụng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ một cách thoải mái tự nhiên. Không đúng… Lâm Nhất chợt nghĩ đến điều gì, hắn ngạc nhiên nói: “Cô nói tiến độ nhanh hơn trong tưởng tượng, nhưng trước đó cô đâu có nói thế”. Lúc trước, vẻ khinh thường trong mắt đối phương luôn khiến Lâm Nhất tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn vẫn luôn nghẹn cơn tức trong lòng. “Ta lừa ngươi đấy, làm gì có ai thật sự vẽ ra vạn đường Linh văn chỉ trong một buổi sáng chứ”. Mặc Linh xoay người, lạnh lùng nói. Lúc nàng ta xoay người, Lâm Nhất nhìn thấy cô gái khẽ cười, có lẽ đang cười mình dễ lừa. “Đây là lệnh Bạch Ngọc của ta, lệnh này có thể cho ngươi đi tới bảo địa riêng của đệ tử nòng cốt, ngày mai nghỉ ngơi, cho ngươi mượn dùng một ngày, coi như một phần thưởng nho nhỏ”. Mặc Linh không để hắn kịp suy nghĩ đã phe phẩy quạt Ngân Thiết đi xa, bắn một lệnh bài tới. Lâm Nhất giơ tay nhận lấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát rượi, trên lệnh bài bạch ngọc có khắc hai chữ Mặc Linh trông rất cổ điển. Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nữ nhân này đã đi xa từ lâu. Bảo địa đệ tử nòng cốt mới có thể đi vào? Cũng thú vị đó chứ, Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, phải tìm cơ hội hỏi Cung Minh xem có những bảo địa nào mới được. Lầu Thính Phong, thư viện Thiên Phủ. Lầu Thính Phong trong thư viện cũng giống như điện nhiệm vụ của những tông môn khác, là nơi giao nhiệm vụ. Lầu một và hai cho phép đệ tử ngoại môn đi vào, lầu ba bốn thì cho phép đệ tử nội môn, còn lầu cuối chỉ mở cho đệ tử nòng cốt. Lúc này, lối vào lầu năm có một thanh niên áo đen đi tới, thanh niên sắc mặt lạnh lùng, giữa chân mày mang theo cảm giác tàn bạo. Tu vi của hắn ta là cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong, hơi thở trên người vô cùng nặng nề. Cho người ta một cảm giác rất khó động vào. Hắn chỉ vừa xuất hiện, bầu không khí trong lầu năm lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng nhìn về phía hắn ta bằng ánh mắt giễu cợt. Thanh niên áo đen nhíu mày, hơi khó hiểu, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn ta đảo mắt nhìn về phía một thanh niên mặc áo bào tím nổi bật trong đám người. Hơi thở trên người thanh niên áo bào tím sâu không lường được, có thể mơ hồ cảm giác tu vi đã đột phá tới cảnh giới Dương Huyền. Nhìn thấy người này, thanh niên áo đen lập tức sáng mắt lên, nở nụ cười bước nhanh tới.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn rất chờ mong đối phương sẽ dạy hắn Linh đồ mới. “Tốc độ tiến bộ của ngươi nhanh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều, không cần học thêm cơ bản nữa. Nhưng có lẽ mấy ngày nay ngươi có thể cảm nhận được lợi ích của việc vẽ Linh văn đúng không”. Mặc Linh chớp mắt, nhẹ giọng nói. Điều này không sai. Nếu không phải bình thường luyện tập vất vả, hắn cũng sẽ không thể vẽ Linh văn một cách dễ dàng như trở bàn tay như thế. Hắn cũng sẽ không thể sử dụng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ một cách thoải mái tự nhiên. Không đúng… Lâm Nhất chợt nghĩ đến điều gì, hắn ngạc nhiên nói: “Cô nói tiến độ nhanh hơn trong tưởng tượng, nhưng trước đó cô đâu có nói thế”. Lúc trước, vẻ khinh thường trong mắt đối phương luôn khiến Lâm Nhất tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn vẫn luôn nghẹn cơn tức trong lòng. “Ta lừa ngươi đấy, làm gì có ai thật sự vẽ ra vạn đường Linh văn chỉ trong một buổi sáng chứ”. Mặc Linh xoay người, lạnh lùng nói. Lúc nàng ta xoay người, Lâm Nhất nhìn thấy cô gái khẽ cười, có lẽ đang cười mình dễ lừa. “Đây là lệnh Bạch Ngọc của ta, lệnh này có thể cho ngươi đi tới bảo địa riêng của đệ tử nòng cốt, ngày mai nghỉ ngơi, cho ngươi mượn dùng một ngày, coi như một phần thưởng nho nhỏ”. Mặc Linh không để hắn kịp suy nghĩ đã phe phẩy quạt Ngân Thiết đi xa, bắn một lệnh bài tới. Lâm Nhất giơ tay nhận lấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát rượi, trên lệnh bài bạch ngọc có khắc hai chữ Mặc Linh trông rất cổ điển. Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nữ nhân này đã đi xa từ lâu. Bảo địa đệ tử nòng cốt mới có thể đi vào? Cũng thú vị đó chứ, Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, phải tìm cơ hội hỏi Cung Minh xem có những bảo địa nào mới được. Lầu Thính Phong, thư viện Thiên Phủ. Lầu Thính Phong trong thư viện cũng giống như điện nhiệm vụ của những tông môn khác, là nơi giao nhiệm vụ. Lầu một và hai cho phép đệ tử ngoại môn đi vào, lầu ba bốn thì cho phép đệ tử nội môn, còn lầu cuối chỉ mở cho đệ tử nòng cốt. Lúc này, lối vào lầu năm có một thanh niên áo đen đi tới, thanh niên sắc mặt lạnh lùng, giữa chân mày mang theo cảm giác tàn bạo. Tu vi của hắn ta là cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong, hơi thở trên người vô cùng nặng nề. Cho người ta một cảm giác rất khó động vào. Hắn chỉ vừa xuất hiện, bầu không khí trong lầu năm lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng nhìn về phía hắn ta bằng ánh mắt giễu cợt. Thanh niên áo đen nhíu mày, hơi khó hiểu, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn ta đảo mắt nhìn về phía một thanh niên mặc áo bào tím nổi bật trong đám người. Hơi thở trên người thanh niên áo bào tím sâu không lường được, có thể mơ hồ cảm giác tu vi đã đột phá tới cảnh giới Dương Huyền. Nhìn thấy người này, thanh niên áo đen lập tức sáng mắt lên, nở nụ cười bước nhanh tới.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn rất chờ mong đối phương sẽ dạy hắn Linh đồ mới. “Tốc độ tiến bộ của ngươi nhanh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều, không cần học thêm cơ bản nữa. Nhưng có lẽ mấy ngày nay ngươi có thể cảm nhận được lợi ích của việc vẽ Linh văn đúng không”. Mặc Linh chớp mắt, nhẹ giọng nói. Điều này không sai. Nếu không phải bình thường luyện tập vất vả, hắn cũng sẽ không thể vẽ Linh văn một cách dễ dàng như trở bàn tay như thế. Hắn cũng sẽ không thể sử dụng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ một cách thoải mái tự nhiên. Không đúng… Lâm Nhất chợt nghĩ đến điều gì, hắn ngạc nhiên nói: “Cô nói tiến độ nhanh hơn trong tưởng tượng, nhưng trước đó cô đâu có nói thế”. Lúc trước, vẻ khinh thường trong mắt đối phương luôn khiến Lâm Nhất tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn vẫn luôn nghẹn cơn tức trong lòng. “Ta lừa ngươi đấy, làm gì có ai thật sự vẽ ra vạn đường Linh văn chỉ trong một buổi sáng chứ”. Mặc Linh xoay người, lạnh lùng nói. Lúc nàng ta xoay người, Lâm Nhất nhìn thấy cô gái khẽ cười, có lẽ đang cười mình dễ lừa. “Đây là lệnh Bạch Ngọc của ta, lệnh này có thể cho ngươi đi tới bảo địa riêng của đệ tử nòng cốt, ngày mai nghỉ ngơi, cho ngươi mượn dùng một ngày, coi như một phần thưởng nho nhỏ”. Mặc Linh không để hắn kịp suy nghĩ đã phe phẩy quạt Ngân Thiết đi xa, bắn một lệnh bài tới. Lâm Nhất giơ tay nhận lấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát rượi, trên lệnh bài bạch ngọc có khắc hai chữ Mặc Linh trông rất cổ điển. Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nữ nhân này đã đi xa từ lâu. Bảo địa đệ tử nòng cốt mới có thể đi vào? Cũng thú vị đó chứ, Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, phải tìm cơ hội hỏi Cung Minh xem có những bảo địa nào mới được. Lầu Thính Phong, thư viện Thiên Phủ. Lầu Thính Phong trong thư viện cũng giống như điện nhiệm vụ của những tông môn khác, là nơi giao nhiệm vụ. Lầu một và hai cho phép đệ tử ngoại môn đi vào, lầu ba bốn thì cho phép đệ tử nội môn, còn lầu cuối chỉ mở cho đệ tử nòng cốt. Lúc này, lối vào lầu năm có một thanh niên áo đen đi tới, thanh niên sắc mặt lạnh lùng, giữa chân mày mang theo cảm giác tàn bạo. Tu vi của hắn ta là cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong, hơi thở trên người vô cùng nặng nề. Cho người ta một cảm giác rất khó động vào. Hắn chỉ vừa xuất hiện, bầu không khí trong lầu năm lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng nhìn về phía hắn ta bằng ánh mắt giễu cợt. Thanh niên áo đen nhíu mày, hơi khó hiểu, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn ta đảo mắt nhìn về phía một thanh niên mặc áo bào tím nổi bật trong đám người. Hơi thở trên người thanh niên áo bào tím sâu không lường được, có thể mơ hồ cảm giác tu vi đã đột phá tới cảnh giới Dương Huyền. Nhìn thấy người này, thanh niên áo đen lập tức sáng mắt lên, nở nụ cười bước nhanh tới.