“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1732

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử nòng cốt cũng có thể tham gia ư?”  “Đúng, ngoài mười đệ tử nòng cốt đứng đầu, các đệ tử nòng cốt còn lại đều có thể tham gia”.  Còn vì sao không cho phép mười đệ tử nòng cốt đứng đầu tham gia là bởi vì trước khi đứng trong hàng mười cũng đã giành được rất nhiều hoa Huyền Âm.  Nếu thăng lên hàng mười người mạnh nhất, đương nhiên phải để cơ hội lại cho những người khác, với cảnh giới của bọn họ cũng không muốn có hoa Huyền Âm lắm.  Nghe Cung Minh giải thích xong, Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Vậy ngọc bài này của ta có thể dùng ở hồ Huyền Âm”.  Cung Minh nở nụ cười, hắn khoát tay nói: “Trong hồ Huyền Âm đương nhiên có nhiều lợi ích, nhưng ngọc bài này chỉ có thể sử dụng một ngày, dưới tình huống Huyền Âm linh nhũ không xuất hiện thì thật sự hơi lãng phí. Mười ngày sau, hồ Huyền Âm sẽ cho mọi người vào, đến lúc đó, Lâm huynh không cần ngọc bài cũng có thể đến”.  “Thì ra là thế, vậy xem ra ta suy nghĩ không chu toàn rồi”.  “Ngươi xem thử thế này được không, Lâm huynh có nhu cầu cấp thiết gì thì nói ta nghe thử, ta sẽ đề cử ngươi đi tới bảo địa thích hợp. Ngọc bài này chỉ có thể dùng một ngày, dù sao cũng phải phát huy tác dụng của nó, nếu không sẽ lãng phí lắm”.  Cung Minh khá xem trọng chuyện này, dù sao không phải ai cũng có thể tuỳ tiện giữ ngọc bài của Mặc Linh sư tỷ.  Bỏ lỡ cơ hội lần này thì khó có lần sau.  Lâm Nhất trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Thư viện Thiên Phủ có bảo địa thích hợp để tu luyện công pháp không?”Mười ngày nay, mỗi ngày hắn đều tu luyện tiến bộ thần tốc, tu vi hơi chững lại dần trở nên vững chắc.   Còn hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ đã nở tới bảy mươi tám đoá, chỉ còn thiếu ba đoá nữa là đạt tới tầng chín đỉnh phong.  Nếu hắn có thể mượn bảo địa để thăng lên tầng chín đỉnh phong thì là chuyện không thể tốt hơn.  “Công pháp sao?”  Cung Minh cười nói: “Nếu tin tưởng ta, Lâm huynh có thể đi đến mật cảnh Hoả Ngục xem thử. Nơi này, dù là đệ tử nòng cốt cũng nửa năm mới có thể đến một lần, nhưng khá có hiệu quả trong việc rèn luyện công pháp”.  “Vậy thì phiền Cung huynh dẫn đường giúp ta, nếu còn dư thời gian, ta có thể cho Cung huynh mượn ngọc bài dùng một lúc”.  Lâm Nhất cảm thấy muốn thăng lên tầng chín đỉnh phong có lẽ không cần đến một ngày.  Cho Cung Minh mượn dùng ngọc bài cũng không phải chuyện lớn gì.  Nhưng nghe hắn nói thế, Cung Minh lại có hơi kích động, sau đó vội hỏi lại: “Thật sao?”  “Đương nhiên là thật”.  Cung Minh vui mừng ngoài dự đoán, khiến Lâm Nhất hơi ngạc nhiên.  Thật ra Lâm Nhất không biết rằng với thiên phú của Cung Minh, e rằng cả đời cũng khó hưởng thụ những bảo địa của đệ tử nòng cốt.  Lâm Nhất có thể cho hắn ta một cơ hội, đương nhiên khiến hắn ta mừng như điên rồi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử nòng cốt cũng có thể tham gia ư?”  “Đúng, ngoài mười đệ tử nòng cốt đứng đầu, các đệ tử nòng cốt còn lại đều có thể tham gia”.  Còn vì sao không cho phép mười đệ tử nòng cốt đứng đầu tham gia là bởi vì trước khi đứng trong hàng mười cũng đã giành được rất nhiều hoa Huyền Âm.  Nếu thăng lên hàng mười người mạnh nhất, đương nhiên phải để cơ hội lại cho những người khác, với cảnh giới của bọn họ cũng không muốn có hoa Huyền Âm lắm.  Nghe Cung Minh giải thích xong, Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Vậy ngọc bài này của ta có thể dùng ở hồ Huyền Âm”.  Cung Minh nở nụ cười, hắn khoát tay nói: “Trong hồ Huyền Âm đương nhiên có nhiều lợi ích, nhưng ngọc bài này chỉ có thể sử dụng một ngày, dưới tình huống Huyền Âm linh nhũ không xuất hiện thì thật sự hơi lãng phí. Mười ngày sau, hồ Huyền Âm sẽ cho mọi người vào, đến lúc đó, Lâm huynh không cần ngọc bài cũng có thể đến”.  “Thì ra là thế, vậy xem ra ta suy nghĩ không chu toàn rồi”.  “Ngươi xem thử thế này được không, Lâm huynh có nhu cầu cấp thiết gì thì nói ta nghe thử, ta sẽ đề cử ngươi đi tới bảo địa thích hợp. Ngọc bài này chỉ có thể dùng một ngày, dù sao cũng phải phát huy tác dụng của nó, nếu không sẽ lãng phí lắm”.  Cung Minh khá xem trọng chuyện này, dù sao không phải ai cũng có thể tuỳ tiện giữ ngọc bài của Mặc Linh sư tỷ.  Bỏ lỡ cơ hội lần này thì khó có lần sau.  Lâm Nhất trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Thư viện Thiên Phủ có bảo địa thích hợp để tu luyện công pháp không?”Mười ngày nay, mỗi ngày hắn đều tu luyện tiến bộ thần tốc, tu vi hơi chững lại dần trở nên vững chắc.   Còn hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ đã nở tới bảy mươi tám đoá, chỉ còn thiếu ba đoá nữa là đạt tới tầng chín đỉnh phong.  Nếu hắn có thể mượn bảo địa để thăng lên tầng chín đỉnh phong thì là chuyện không thể tốt hơn.  “Công pháp sao?”  Cung Minh cười nói: “Nếu tin tưởng ta, Lâm huynh có thể đi đến mật cảnh Hoả Ngục xem thử. Nơi này, dù là đệ tử nòng cốt cũng nửa năm mới có thể đến một lần, nhưng khá có hiệu quả trong việc rèn luyện công pháp”.  “Vậy thì phiền Cung huynh dẫn đường giúp ta, nếu còn dư thời gian, ta có thể cho Cung huynh mượn ngọc bài dùng một lúc”.  Lâm Nhất cảm thấy muốn thăng lên tầng chín đỉnh phong có lẽ không cần đến một ngày.  Cho Cung Minh mượn dùng ngọc bài cũng không phải chuyện lớn gì.  Nhưng nghe hắn nói thế, Cung Minh lại có hơi kích động, sau đó vội hỏi lại: “Thật sao?”  “Đương nhiên là thật”.  Cung Minh vui mừng ngoài dự đoán, khiến Lâm Nhất hơi ngạc nhiên.  Thật ra Lâm Nhất không biết rằng với thiên phú của Cung Minh, e rằng cả đời cũng khó hưởng thụ những bảo địa của đệ tử nòng cốt.  Lâm Nhất có thể cho hắn ta một cơ hội, đương nhiên khiến hắn ta mừng như điên rồi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử nòng cốt cũng có thể tham gia ư?”  “Đúng, ngoài mười đệ tử nòng cốt đứng đầu, các đệ tử nòng cốt còn lại đều có thể tham gia”.  Còn vì sao không cho phép mười đệ tử nòng cốt đứng đầu tham gia là bởi vì trước khi đứng trong hàng mười cũng đã giành được rất nhiều hoa Huyền Âm.  Nếu thăng lên hàng mười người mạnh nhất, đương nhiên phải để cơ hội lại cho những người khác, với cảnh giới của bọn họ cũng không muốn có hoa Huyền Âm lắm.  Nghe Cung Minh giải thích xong, Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Vậy ngọc bài này của ta có thể dùng ở hồ Huyền Âm”.  Cung Minh nở nụ cười, hắn khoát tay nói: “Trong hồ Huyền Âm đương nhiên có nhiều lợi ích, nhưng ngọc bài này chỉ có thể sử dụng một ngày, dưới tình huống Huyền Âm linh nhũ không xuất hiện thì thật sự hơi lãng phí. Mười ngày sau, hồ Huyền Âm sẽ cho mọi người vào, đến lúc đó, Lâm huynh không cần ngọc bài cũng có thể đến”.  “Thì ra là thế, vậy xem ra ta suy nghĩ không chu toàn rồi”.  “Ngươi xem thử thế này được không, Lâm huynh có nhu cầu cấp thiết gì thì nói ta nghe thử, ta sẽ đề cử ngươi đi tới bảo địa thích hợp. Ngọc bài này chỉ có thể dùng một ngày, dù sao cũng phải phát huy tác dụng của nó, nếu không sẽ lãng phí lắm”.  Cung Minh khá xem trọng chuyện này, dù sao không phải ai cũng có thể tuỳ tiện giữ ngọc bài của Mặc Linh sư tỷ.  Bỏ lỡ cơ hội lần này thì khó có lần sau.  Lâm Nhất trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Thư viện Thiên Phủ có bảo địa thích hợp để tu luyện công pháp không?”Mười ngày nay, mỗi ngày hắn đều tu luyện tiến bộ thần tốc, tu vi hơi chững lại dần trở nên vững chắc.   Còn hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ đã nở tới bảy mươi tám đoá, chỉ còn thiếu ba đoá nữa là đạt tới tầng chín đỉnh phong.  Nếu hắn có thể mượn bảo địa để thăng lên tầng chín đỉnh phong thì là chuyện không thể tốt hơn.  “Công pháp sao?”  Cung Minh cười nói: “Nếu tin tưởng ta, Lâm huynh có thể đi đến mật cảnh Hoả Ngục xem thử. Nơi này, dù là đệ tử nòng cốt cũng nửa năm mới có thể đến một lần, nhưng khá có hiệu quả trong việc rèn luyện công pháp”.  “Vậy thì phiền Cung huynh dẫn đường giúp ta, nếu còn dư thời gian, ta có thể cho Cung huynh mượn ngọc bài dùng một lúc”.  Lâm Nhất cảm thấy muốn thăng lên tầng chín đỉnh phong có lẽ không cần đến một ngày.  Cho Cung Minh mượn dùng ngọc bài cũng không phải chuyện lớn gì.  Nhưng nghe hắn nói thế, Cung Minh lại có hơi kích động, sau đó vội hỏi lại: “Thật sao?”  “Đương nhiên là thật”.  Cung Minh vui mừng ngoài dự đoán, khiến Lâm Nhất hơi ngạc nhiên.  Thật ra Lâm Nhất không biết rằng với thiên phú của Cung Minh, e rằng cả đời cũng khó hưởng thụ những bảo địa của đệ tử nòng cốt.  Lâm Nhất có thể cho hắn ta một cơ hội, đương nhiên khiến hắn ta mừng như điên rồi.  

Chương 1732