“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1745
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dù hôm nay hắn có thất bại trong cuộc khảo hạch ở tầng bốn mật cảnh thì chỉ cần không chết, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ nổi dậy. Sự khủng bố của loại người này… e là ta và ngươi mãi mãi không thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên…” Liễu Thần Dật nhếch miệng cười, lộ rõ sự vui sướng, giọng điệu của hắn ta thoáng thay đổi, nói một cách chắc chắn: “Tuy nhiên, chắc chắn hắn sẽ hối hận. Thư viện Thiên Phủ không thích hợp với hắn, và hắn cũng không nên tiến vào tầng bốn Hỏa Ngục vào lúc này”. Đường đường là một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, đứng hàng yêu nghiệt trong bảng Long Vân, được các đệ tử của lầu Tàn Kiếm thần phục, vậy mà vẫn bị từ chối thẳng thừng mặc dù đã ăn nói khách sáo, gần như khép nép thỉnh cầu. Nếu Lâm Nhất không hối hận thì thể diện của Liễu Thần Dật có thể sẽ giữ không được. Trong vô hình, hai người dùng tôn nghiêm của mình để đánh cược, lần đọ sức này, đến thời điểm cuối cùng sẽ phân rõ ai thắng ai thua. Ầm! Đúng lúc này, một cái bóng màu xanh đột nhiên bay lên trời, mượn lực rất nhiều hỏa cầu đang lơ lửng giữa không trung, bay vọt lên như diều gặp gió, hung hăng lao về phía vòm trời của tầng ba mật cảnh. Bóng người kia mặc một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm… Ngoại trừ Lâm Nhất thì còn có thể là ai được? Thân này không lui bước, đời này không hối hận; Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi! Thư viện Thiên Phủ, sân của Cổ Đằng. Ầm! Cổng sân đột nhiên bị một cước đá nát, hai bóng người vọt vào. Trong sân, Cổ Đằng đang ngồi cạnh bàn đá uống rượu cuống quít quay người nhìn, đến khi thấy rõ dung mạo người đến, hắn ta vô cùng hoảng sợ. Bình rượu trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “xoảng” rồi vỡ nát. “Ca… huynh… sao huynh lại đến đây”. Cổ Đằng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, lắp bắp nói. Người đến chính là Cổ Phong, người đã bị phần đông đệ tử cốt cán đùa cợt ở lầu Thính Phong, hắn ta mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lộ rõ sự lo âu, lệ khí che kín hai đầu lông mày. Thanh niên áo xanh đứng bên trái hắn ta cũng mặc trang phục của đệ tử cốt cán, người này có tu vi Âm Huyền đại thành. Có điều, cùng là tu vi Âm Huyền đại thành, nhưng bất kể là khí thế hay uy áp, hắn ta cũng đều kém hơn Cổ Phong rất nhiều, hoàn toàn không cách nào so sánh được. Hắn ta đứng bên cạnh Cổ Phong chẳng khác nào là tùy tùng vậy. “Cổ sư huynh, xem ra ngày đó em trai của huynh đã chịu nhục không nhẹ, coi bộ đã tạo thành tâm ma rồi!” Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Cổ Đằng, thanh niên áo xanh nhếch môi cười, thản nhiên nói. Bộ dạng suy sụp này nào có giống phong thái của người đứng đầu nội môn khi trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dù hôm nay hắn có thất bại trong cuộc khảo hạch ở tầng bốn mật cảnh thì chỉ cần không chết, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ nổi dậy. Sự khủng bố của loại người này… e là ta và ngươi mãi mãi không thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên…” Liễu Thần Dật nhếch miệng cười, lộ rõ sự vui sướng, giọng điệu của hắn ta thoáng thay đổi, nói một cách chắc chắn: “Tuy nhiên, chắc chắn hắn sẽ hối hận. Thư viện Thiên Phủ không thích hợp với hắn, và hắn cũng không nên tiến vào tầng bốn Hỏa Ngục vào lúc này”. Đường đường là một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, đứng hàng yêu nghiệt trong bảng Long Vân, được các đệ tử của lầu Tàn Kiếm thần phục, vậy mà vẫn bị từ chối thẳng thừng mặc dù đã ăn nói khách sáo, gần như khép nép thỉnh cầu. Nếu Lâm Nhất không hối hận thì thể diện của Liễu Thần Dật có thể sẽ giữ không được. Trong vô hình, hai người dùng tôn nghiêm của mình để đánh cược, lần đọ sức này, đến thời điểm cuối cùng sẽ phân rõ ai thắng ai thua. Ầm! Đúng lúc này, một cái bóng màu xanh đột nhiên bay lên trời, mượn lực rất nhiều hỏa cầu đang lơ lửng giữa không trung, bay vọt lên như diều gặp gió, hung hăng lao về phía vòm trời của tầng ba mật cảnh. Bóng người kia mặc một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm… Ngoại trừ Lâm Nhất thì còn có thể là ai được? Thân này không lui bước, đời này không hối hận; Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi! Thư viện Thiên Phủ, sân của Cổ Đằng. Ầm! Cổng sân đột nhiên bị một cước đá nát, hai bóng người vọt vào. Trong sân, Cổ Đằng đang ngồi cạnh bàn đá uống rượu cuống quít quay người nhìn, đến khi thấy rõ dung mạo người đến, hắn ta vô cùng hoảng sợ. Bình rượu trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “xoảng” rồi vỡ nát. “Ca… huynh… sao huynh lại đến đây”. Cổ Đằng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, lắp bắp nói. Người đến chính là Cổ Phong, người đã bị phần đông đệ tử cốt cán đùa cợt ở lầu Thính Phong, hắn ta mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lộ rõ sự lo âu, lệ khí che kín hai đầu lông mày. Thanh niên áo xanh đứng bên trái hắn ta cũng mặc trang phục của đệ tử cốt cán, người này có tu vi Âm Huyền đại thành. Có điều, cùng là tu vi Âm Huyền đại thành, nhưng bất kể là khí thế hay uy áp, hắn ta cũng đều kém hơn Cổ Phong rất nhiều, hoàn toàn không cách nào so sánh được. Hắn ta đứng bên cạnh Cổ Phong chẳng khác nào là tùy tùng vậy. “Cổ sư huynh, xem ra ngày đó em trai của huynh đã chịu nhục không nhẹ, coi bộ đã tạo thành tâm ma rồi!” Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Cổ Đằng, thanh niên áo xanh nhếch môi cười, thản nhiên nói. Bộ dạng suy sụp này nào có giống phong thái của người đứng đầu nội môn khi trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dù hôm nay hắn có thất bại trong cuộc khảo hạch ở tầng bốn mật cảnh thì chỉ cần không chết, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ nổi dậy. Sự khủng bố của loại người này… e là ta và ngươi mãi mãi không thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên…” Liễu Thần Dật nhếch miệng cười, lộ rõ sự vui sướng, giọng điệu của hắn ta thoáng thay đổi, nói một cách chắc chắn: “Tuy nhiên, chắc chắn hắn sẽ hối hận. Thư viện Thiên Phủ không thích hợp với hắn, và hắn cũng không nên tiến vào tầng bốn Hỏa Ngục vào lúc này”. Đường đường là một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, đứng hàng yêu nghiệt trong bảng Long Vân, được các đệ tử của lầu Tàn Kiếm thần phục, vậy mà vẫn bị từ chối thẳng thừng mặc dù đã ăn nói khách sáo, gần như khép nép thỉnh cầu. Nếu Lâm Nhất không hối hận thì thể diện của Liễu Thần Dật có thể sẽ giữ không được. Trong vô hình, hai người dùng tôn nghiêm của mình để đánh cược, lần đọ sức này, đến thời điểm cuối cùng sẽ phân rõ ai thắng ai thua. Ầm! Đúng lúc này, một cái bóng màu xanh đột nhiên bay lên trời, mượn lực rất nhiều hỏa cầu đang lơ lửng giữa không trung, bay vọt lên như diều gặp gió, hung hăng lao về phía vòm trời của tầng ba mật cảnh. Bóng người kia mặc một bộ đồ xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm… Ngoại trừ Lâm Nhất thì còn có thể là ai được? Thân này không lui bước, đời này không hối hận; Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi! Thư viện Thiên Phủ, sân của Cổ Đằng. Ầm! Cổng sân đột nhiên bị một cước đá nát, hai bóng người vọt vào. Trong sân, Cổ Đằng đang ngồi cạnh bàn đá uống rượu cuống quít quay người nhìn, đến khi thấy rõ dung mạo người đến, hắn ta vô cùng hoảng sợ. Bình rượu trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “xoảng” rồi vỡ nát. “Ca… huynh… sao huynh lại đến đây”. Cổ Đằng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, lắp bắp nói. Người đến chính là Cổ Phong, người đã bị phần đông đệ tử cốt cán đùa cợt ở lầu Thính Phong, hắn ta mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lộ rõ sự lo âu, lệ khí che kín hai đầu lông mày. Thanh niên áo xanh đứng bên trái hắn ta cũng mặc trang phục của đệ tử cốt cán, người này có tu vi Âm Huyền đại thành. Có điều, cùng là tu vi Âm Huyền đại thành, nhưng bất kể là khí thế hay uy áp, hắn ta cũng đều kém hơn Cổ Phong rất nhiều, hoàn toàn không cách nào so sánh được. Hắn ta đứng bên cạnh Cổ Phong chẳng khác nào là tùy tùng vậy. “Cổ sư huynh, xem ra ngày đó em trai của huynh đã chịu nhục không nhẹ, coi bộ đã tạo thành tâm ma rồi!” Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Cổ Đằng, thanh niên áo xanh nhếch môi cười, thản nhiên nói. Bộ dạng suy sụp này nào có giống phong thái của người đứng đầu nội môn khi trước.