“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1756

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng với huyết quang trên người ngày càng đỏ thẫm, khí tức quanh thân hắn ta cũng bắt đầu cuồng bạo. Tất cả mọi người đều cảm giác được Cổ Phong dần trở nên cực kỳ đáng sợ.  Dường như Cổ Phong đã thi triển một loại cấm thuật nào đó.  “Là Xích Huyết Biến!”  “Không ngờ Cổ Phong lại thi triển loại cấm thuật này, rốt cuộc Lâm Nhất đáng sợ đến mức nào mà có thể ép hắn đến vậy?”  “Một khi thi triển môn cấm thuật này, trong vòng nửa giờ sau đó, càng đánh càng mạnh, nhưng mức độ tổn hại khí huyết cũng cực kỳ đáng sợ, có thể nói sát nhân 1000 tự tổn 3000!”  “Hắn không thể thua được, một khi thua, xem như hắn sẽ mất đi tất cả”.  Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều đệ tử nội môn đều lộ vẻ kinh hãi.  “Phong Lôi Động, xích địa thiên lý!”  Thủ ấn của Cổ Phong biến đổi, hắn ta quát to một tiếng, ngay lập tức, huyết quang quanh thân bắt đầu điên cuồng nhảy múa, cuồng phong gào thét trên bầu trời, ánh chớp xẹt qua. Rất nhiều linh văn đan xen vào nhau, hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ thẫm dài đến trăm trượng, lửa máu thiêu đốt cuồn cuộn, quả nhiên là một bức linh đồ.   Trong tranh, kiếm máu đang run lên từng hồi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, toát ra chấn động rợn người.  Đây là một bức linh đồ khá phức tạp, nhưng thoạt nhìn thì lại cực kỳ đơn giản. Trong hàng linh đồ nhị phẩm thì lực sát thương của nó có thể xếp trước mười.  Đặc biệt, khi có cấm thuật Xích Huyết Biến phụ trợ, uy lực của bức linh đồ này gần như sắp tiếp cận linh đồ tam phẩm rồi.  “Hôm nay, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”  Trong vô số tiếng kinh hô, ánh mắt Cổ Phong lóe lên sát ý ác liệt, hắn ta dồn toàn bộ sự tập trung vào Lâm Nhất. Một tiếng quát lạnh vang lên, thanh cự kiếm huyết diễm dài trăm trượng kia hệt như một con rồng táo bạo xé rách không gian, dùng uy thế xích địa thiên lý hướng về phía Lâm Nhất.  Cảnh tượng đang diễn ra khiến người vây xem thay đổi sắc mặt, với thế công của Cổ Phong thì dù là tồn tại nằm trong 10 thứ hạng đầu của dàn đệ tử cốt cán cũng chưa chắc dám đỡ.  Trên đài, Cổ Đằng đang quỳ lộ vẻ hồi hộp mà phấn khích, có thể trở mình được hay không chỉ có thể trông chờ vào lần này.  Hắn ta cắn răng, nắm chặt tay, cảm xúc phấn khích trào dâng khiến hắn ta có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.  “Linh đồ à? Ta cũng có!”  Lâm Nhất nhíu mày, có ánh sáng lấp lánh trong mắt, hắn nhếch miệng cười một cái vui vẻ.  Linh đồ nhị phẩm mà Mặc Linh sử dụng còn không cầm chân được hắn, không biết tên ngốc này lấy đâu ra tự tin nữa.  Ở đằng kia, khi lưỡi kiếm huyết diễm khổng lồ sắp bổ xuống, mười ngón tay của Lâm Nhất biến ảo, từng sợi linh văn thuộc tính hỏa bắn ra, phút chốc, đã có trên trăm sợi linh văn thuộc tính hỏa xuất hiện.  Còn chưa hết, khi linh văn thuộc tính hỏa sắp đan vào nhau hoàn toàn thì bỗng nhiên linh văn thuộc tính phong hình thành, khiến thế lửa tăng vọt, khí thế hừng hực tiếp cận đối phương, tuy nhiên, ngay lúc đó, linh đồ của hắn vẫn còn hỗn loạn.  Mọi người bị sốc khi thấy cảnh đó, tên Lâm Nhất này muốn chết ư?  Thời điểm đối chiến mà lại dám làm xằng bậy như thế, linh đồ kia không cách nào xếp thành hàng được, một khi cự kiếm huyết diễm bổ xuống, chắc chắn hắn phải chết.  Cổ Phong thoáng sững sờ, sau đó nhếch mép cười khẩy. Ngươi đã muốn chết thì chớ có trách ta.  Thiên Cơ Ấn, Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng với huyết quang trên người ngày càng đỏ thẫm, khí tức quanh thân hắn ta cũng bắt đầu cuồng bạo. Tất cả mọi người đều cảm giác được Cổ Phong dần trở nên cực kỳ đáng sợ.  Dường như Cổ Phong đã thi triển một loại cấm thuật nào đó.  “Là Xích Huyết Biến!”  “Không ngờ Cổ Phong lại thi triển loại cấm thuật này, rốt cuộc Lâm Nhất đáng sợ đến mức nào mà có thể ép hắn đến vậy?”  “Một khi thi triển môn cấm thuật này, trong vòng nửa giờ sau đó, càng đánh càng mạnh, nhưng mức độ tổn hại khí huyết cũng cực kỳ đáng sợ, có thể nói sát nhân 1000 tự tổn 3000!”  “Hắn không thể thua được, một khi thua, xem như hắn sẽ mất đi tất cả”.  Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều đệ tử nội môn đều lộ vẻ kinh hãi.  “Phong Lôi Động, xích địa thiên lý!”  Thủ ấn của Cổ Phong biến đổi, hắn ta quát to một tiếng, ngay lập tức, huyết quang quanh thân bắt đầu điên cuồng nhảy múa, cuồng phong gào thét trên bầu trời, ánh chớp xẹt qua. Rất nhiều linh văn đan xen vào nhau, hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ thẫm dài đến trăm trượng, lửa máu thiêu đốt cuồn cuộn, quả nhiên là một bức linh đồ.   Trong tranh, kiếm máu đang run lên từng hồi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, toát ra chấn động rợn người.  Đây là một bức linh đồ khá phức tạp, nhưng thoạt nhìn thì lại cực kỳ đơn giản. Trong hàng linh đồ nhị phẩm thì lực sát thương của nó có thể xếp trước mười.  Đặc biệt, khi có cấm thuật Xích Huyết Biến phụ trợ, uy lực của bức linh đồ này gần như sắp tiếp cận linh đồ tam phẩm rồi.  “Hôm nay, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”  Trong vô số tiếng kinh hô, ánh mắt Cổ Phong lóe lên sát ý ác liệt, hắn ta dồn toàn bộ sự tập trung vào Lâm Nhất. Một tiếng quát lạnh vang lên, thanh cự kiếm huyết diễm dài trăm trượng kia hệt như một con rồng táo bạo xé rách không gian, dùng uy thế xích địa thiên lý hướng về phía Lâm Nhất.  Cảnh tượng đang diễn ra khiến người vây xem thay đổi sắc mặt, với thế công của Cổ Phong thì dù là tồn tại nằm trong 10 thứ hạng đầu của dàn đệ tử cốt cán cũng chưa chắc dám đỡ.  Trên đài, Cổ Đằng đang quỳ lộ vẻ hồi hộp mà phấn khích, có thể trở mình được hay không chỉ có thể trông chờ vào lần này.  Hắn ta cắn răng, nắm chặt tay, cảm xúc phấn khích trào dâng khiến hắn ta có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.  “Linh đồ à? Ta cũng có!”  Lâm Nhất nhíu mày, có ánh sáng lấp lánh trong mắt, hắn nhếch miệng cười một cái vui vẻ.  Linh đồ nhị phẩm mà Mặc Linh sử dụng còn không cầm chân được hắn, không biết tên ngốc này lấy đâu ra tự tin nữa.  Ở đằng kia, khi lưỡi kiếm huyết diễm khổng lồ sắp bổ xuống, mười ngón tay của Lâm Nhất biến ảo, từng sợi linh văn thuộc tính hỏa bắn ra, phút chốc, đã có trên trăm sợi linh văn thuộc tính hỏa xuất hiện.  Còn chưa hết, khi linh văn thuộc tính hỏa sắp đan vào nhau hoàn toàn thì bỗng nhiên linh văn thuộc tính phong hình thành, khiến thế lửa tăng vọt, khí thế hừng hực tiếp cận đối phương, tuy nhiên, ngay lúc đó, linh đồ của hắn vẫn còn hỗn loạn.  Mọi người bị sốc khi thấy cảnh đó, tên Lâm Nhất này muốn chết ư?  Thời điểm đối chiến mà lại dám làm xằng bậy như thế, linh đồ kia không cách nào xếp thành hàng được, một khi cự kiếm huyết diễm bổ xuống, chắc chắn hắn phải chết.  Cổ Phong thoáng sững sờ, sau đó nhếch mép cười khẩy. Ngươi đã muốn chết thì chớ có trách ta.  Thiên Cơ Ấn, Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng với huyết quang trên người ngày càng đỏ thẫm, khí tức quanh thân hắn ta cũng bắt đầu cuồng bạo. Tất cả mọi người đều cảm giác được Cổ Phong dần trở nên cực kỳ đáng sợ.  Dường như Cổ Phong đã thi triển một loại cấm thuật nào đó.  “Là Xích Huyết Biến!”  “Không ngờ Cổ Phong lại thi triển loại cấm thuật này, rốt cuộc Lâm Nhất đáng sợ đến mức nào mà có thể ép hắn đến vậy?”  “Một khi thi triển môn cấm thuật này, trong vòng nửa giờ sau đó, càng đánh càng mạnh, nhưng mức độ tổn hại khí huyết cũng cực kỳ đáng sợ, có thể nói sát nhân 1000 tự tổn 3000!”  “Hắn không thể thua được, một khi thua, xem như hắn sẽ mất đi tất cả”.  Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều đệ tử nội môn đều lộ vẻ kinh hãi.  “Phong Lôi Động, xích địa thiên lý!”  Thủ ấn của Cổ Phong biến đổi, hắn ta quát to một tiếng, ngay lập tức, huyết quang quanh thân bắt đầu điên cuồng nhảy múa, cuồng phong gào thét trên bầu trời, ánh chớp xẹt qua. Rất nhiều linh văn đan xen vào nhau, hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ thẫm dài đến trăm trượng, lửa máu thiêu đốt cuồn cuộn, quả nhiên là một bức linh đồ.   Trong tranh, kiếm máu đang run lên từng hồi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, toát ra chấn động rợn người.  Đây là một bức linh đồ khá phức tạp, nhưng thoạt nhìn thì lại cực kỳ đơn giản. Trong hàng linh đồ nhị phẩm thì lực sát thương của nó có thể xếp trước mười.  Đặc biệt, khi có cấm thuật Xích Huyết Biến phụ trợ, uy lực của bức linh đồ này gần như sắp tiếp cận linh đồ tam phẩm rồi.  “Hôm nay, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”  Trong vô số tiếng kinh hô, ánh mắt Cổ Phong lóe lên sát ý ác liệt, hắn ta dồn toàn bộ sự tập trung vào Lâm Nhất. Một tiếng quát lạnh vang lên, thanh cự kiếm huyết diễm dài trăm trượng kia hệt như một con rồng táo bạo xé rách không gian, dùng uy thế xích địa thiên lý hướng về phía Lâm Nhất.  Cảnh tượng đang diễn ra khiến người vây xem thay đổi sắc mặt, với thế công của Cổ Phong thì dù là tồn tại nằm trong 10 thứ hạng đầu của dàn đệ tử cốt cán cũng chưa chắc dám đỡ.  Trên đài, Cổ Đằng đang quỳ lộ vẻ hồi hộp mà phấn khích, có thể trở mình được hay không chỉ có thể trông chờ vào lần này.  Hắn ta cắn răng, nắm chặt tay, cảm xúc phấn khích trào dâng khiến hắn ta có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.  “Linh đồ à? Ta cũng có!”  Lâm Nhất nhíu mày, có ánh sáng lấp lánh trong mắt, hắn nhếch miệng cười một cái vui vẻ.  Linh đồ nhị phẩm mà Mặc Linh sử dụng còn không cầm chân được hắn, không biết tên ngốc này lấy đâu ra tự tin nữa.  Ở đằng kia, khi lưỡi kiếm huyết diễm khổng lồ sắp bổ xuống, mười ngón tay của Lâm Nhất biến ảo, từng sợi linh văn thuộc tính hỏa bắn ra, phút chốc, đã có trên trăm sợi linh văn thuộc tính hỏa xuất hiện.  Còn chưa hết, khi linh văn thuộc tính hỏa sắp đan vào nhau hoàn toàn thì bỗng nhiên linh văn thuộc tính phong hình thành, khiến thế lửa tăng vọt, khí thế hừng hực tiếp cận đối phương, tuy nhiên, ngay lúc đó, linh đồ của hắn vẫn còn hỗn loạn.  Mọi người bị sốc khi thấy cảnh đó, tên Lâm Nhất này muốn chết ư?  Thời điểm đối chiến mà lại dám làm xằng bậy như thế, linh đồ kia không cách nào xếp thành hàng được, một khi cự kiếm huyết diễm bổ xuống, chắc chắn hắn phải chết.  Cổ Phong thoáng sững sờ, sau đó nhếch mép cười khẩy. Ngươi đã muốn chết thì chớ có trách ta.  Thiên Cơ Ấn, Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.

Chương 1756