“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1770
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không tệ”. Trong lòng Mặc Linh cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề tỏ vẻ gì, cũng chưa từng để lộ ra cảm xúc gì. “Thành tựu như vậy hẳn là có thể khiến sư tỷ chính thức dạy ta Linh văn tam phẩm rồi chứ?” Lâm Nhất khẽ cười nói. “Đương nhiên là có thể, chẳng qua thời gian mà chúng ta hẹn nhau đã hết rồi”. “Hử?” Lâm Nhất hơi ngây ra, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Mãi hồi lâu sau mới nhớ ra, đối phương đã hẹn với mình nửa tháng, tính toán cẩn thận thì hôm nay vừa đúng nửa tháng thời gian. Lúc đầu hắn cảm thấy đối phương dạy mình Linh văn có chút quái dị và đột ngột, giả bộ chối từ mãi mới miễn cưỡng đồng ý. Đợi đến khi thực sự bắt đầu thì lại quên hẳn chuyện này mà chìm đắm trong việc tu đạo Linh văn. Nhưng lại không ngờ được Mặc Linh này sẽ gài một cái bẫy to như thế. Bây giờ việc học vẽ Hoả Phượng Liêu Nguyên này đang đi đến lúc quan trọng nhất, với hắn mà nói là không thể bỏ ngang. Nhưng thời gian nửa tháng đã hết, nếu mở miệng lần nữa thì tức là Lâm Nhất hắn có lòng nhờ vả đối phương. Lâm Nhất bất đắc dĩ cười nói: “Cái bẫy này của sư tỷ đúng là không phải sâu bình thường, nói đi, thư viện Thiên Phủ muốn ta làm cái gì mới chịu dạy hết Hoả Phượng Liêu Nguyên này cho ta?” Mặc Linh không hề phản bác, chỉ mỉm cười nói: “Công tử Táng Hoa bướng bỉnh kiêu ngạo, nếu như không dùng chút thủ đoạn này há có thể dễ dàng thuyết phục ngươi. Thư viện dù gì cũng có lòng cầu cạnh mới phải đưa ra hạ sách này, còn mong công tử lượng thứ”. Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ! Nửa tháng nay tu tập, Lâm Nhất coi trọng nhất là Linh đồ này, chịu đựng khổ sở năm ngày năm đêm. Bây giờ chỉ còn mỗi đuôi Phượng là có thể hoàn thành lại bị thông báo là thời gian đã hết, điều này quả thực khá là khó chịu. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì nửa tháng tiếp xúc này, hắn vô cùng khâm phục Mặc Linh. Cho dù bây giờ hắn rút lui khỏi thư viện Thiên Phủ thì thực ra cũng không tính là hắn chịu thiệt thòi. Gài bẫy thì gài bẫy, Mặc Linh quả thực rất có thành ý. “Sư tỷ quá lời rồi, nếu là việc ta có thể dốc sức thì sẽ chẳng có lý do gì từ chối”. Vẻ mặt Lâm Nhất trở lại bình thường, bĩnh tĩnh nói. Hắn bây giờ vô cùng tò mò, thư viện Thiên Phủ rốt cuộc có việc gì cần nhờ đến hắn. Mà lại phải để Mặc Linh đích thân ra tay truyền dạy, tốn nhiều công sức như vậy “Việc này, tạm thời không vội”. “Không vội?” Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạ lùng, tốn nhiều công sức gài bẫy như vậy, đến cuối cùng lại không vội. Cũng đúng, trước mắt người cần vội hẳn là Lâm Nhất hắn mới đúng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không tệ”. Trong lòng Mặc Linh cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề tỏ vẻ gì, cũng chưa từng để lộ ra cảm xúc gì. “Thành tựu như vậy hẳn là có thể khiến sư tỷ chính thức dạy ta Linh văn tam phẩm rồi chứ?” Lâm Nhất khẽ cười nói. “Đương nhiên là có thể, chẳng qua thời gian mà chúng ta hẹn nhau đã hết rồi”. “Hử?” Lâm Nhất hơi ngây ra, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Mãi hồi lâu sau mới nhớ ra, đối phương đã hẹn với mình nửa tháng, tính toán cẩn thận thì hôm nay vừa đúng nửa tháng thời gian. Lúc đầu hắn cảm thấy đối phương dạy mình Linh văn có chút quái dị và đột ngột, giả bộ chối từ mãi mới miễn cưỡng đồng ý. Đợi đến khi thực sự bắt đầu thì lại quên hẳn chuyện này mà chìm đắm trong việc tu đạo Linh văn. Nhưng lại không ngờ được Mặc Linh này sẽ gài một cái bẫy to như thế. Bây giờ việc học vẽ Hoả Phượng Liêu Nguyên này đang đi đến lúc quan trọng nhất, với hắn mà nói là không thể bỏ ngang. Nhưng thời gian nửa tháng đã hết, nếu mở miệng lần nữa thì tức là Lâm Nhất hắn có lòng nhờ vả đối phương. Lâm Nhất bất đắc dĩ cười nói: “Cái bẫy này của sư tỷ đúng là không phải sâu bình thường, nói đi, thư viện Thiên Phủ muốn ta làm cái gì mới chịu dạy hết Hoả Phượng Liêu Nguyên này cho ta?” Mặc Linh không hề phản bác, chỉ mỉm cười nói: “Công tử Táng Hoa bướng bỉnh kiêu ngạo, nếu như không dùng chút thủ đoạn này há có thể dễ dàng thuyết phục ngươi. Thư viện dù gì cũng có lòng cầu cạnh mới phải đưa ra hạ sách này, còn mong công tử lượng thứ”. Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ! Nửa tháng nay tu tập, Lâm Nhất coi trọng nhất là Linh đồ này, chịu đựng khổ sở năm ngày năm đêm. Bây giờ chỉ còn mỗi đuôi Phượng là có thể hoàn thành lại bị thông báo là thời gian đã hết, điều này quả thực khá là khó chịu. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì nửa tháng tiếp xúc này, hắn vô cùng khâm phục Mặc Linh. Cho dù bây giờ hắn rút lui khỏi thư viện Thiên Phủ thì thực ra cũng không tính là hắn chịu thiệt thòi. Gài bẫy thì gài bẫy, Mặc Linh quả thực rất có thành ý. “Sư tỷ quá lời rồi, nếu là việc ta có thể dốc sức thì sẽ chẳng có lý do gì từ chối”. Vẻ mặt Lâm Nhất trở lại bình thường, bĩnh tĩnh nói. Hắn bây giờ vô cùng tò mò, thư viện Thiên Phủ rốt cuộc có việc gì cần nhờ đến hắn. Mà lại phải để Mặc Linh đích thân ra tay truyền dạy, tốn nhiều công sức như vậy “Việc này, tạm thời không vội”. “Không vội?” Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạ lùng, tốn nhiều công sức gài bẫy như vậy, đến cuối cùng lại không vội. Cũng đúng, trước mắt người cần vội hẳn là Lâm Nhất hắn mới đúng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không tệ”. Trong lòng Mặc Linh cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề tỏ vẻ gì, cũng chưa từng để lộ ra cảm xúc gì. “Thành tựu như vậy hẳn là có thể khiến sư tỷ chính thức dạy ta Linh văn tam phẩm rồi chứ?” Lâm Nhất khẽ cười nói. “Đương nhiên là có thể, chẳng qua thời gian mà chúng ta hẹn nhau đã hết rồi”. “Hử?” Lâm Nhất hơi ngây ra, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Mãi hồi lâu sau mới nhớ ra, đối phương đã hẹn với mình nửa tháng, tính toán cẩn thận thì hôm nay vừa đúng nửa tháng thời gian. Lúc đầu hắn cảm thấy đối phương dạy mình Linh văn có chút quái dị và đột ngột, giả bộ chối từ mãi mới miễn cưỡng đồng ý. Đợi đến khi thực sự bắt đầu thì lại quên hẳn chuyện này mà chìm đắm trong việc tu đạo Linh văn. Nhưng lại không ngờ được Mặc Linh này sẽ gài một cái bẫy to như thế. Bây giờ việc học vẽ Hoả Phượng Liêu Nguyên này đang đi đến lúc quan trọng nhất, với hắn mà nói là không thể bỏ ngang. Nhưng thời gian nửa tháng đã hết, nếu mở miệng lần nữa thì tức là Lâm Nhất hắn có lòng nhờ vả đối phương. Lâm Nhất bất đắc dĩ cười nói: “Cái bẫy này của sư tỷ đúng là không phải sâu bình thường, nói đi, thư viện Thiên Phủ muốn ta làm cái gì mới chịu dạy hết Hoả Phượng Liêu Nguyên này cho ta?” Mặc Linh không hề phản bác, chỉ mỉm cười nói: “Công tử Táng Hoa bướng bỉnh kiêu ngạo, nếu như không dùng chút thủ đoạn này há có thể dễ dàng thuyết phục ngươi. Thư viện dù gì cũng có lòng cầu cạnh mới phải đưa ra hạ sách này, còn mong công tử lượng thứ”. Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ! Nửa tháng nay tu tập, Lâm Nhất coi trọng nhất là Linh đồ này, chịu đựng khổ sở năm ngày năm đêm. Bây giờ chỉ còn mỗi đuôi Phượng là có thể hoàn thành lại bị thông báo là thời gian đã hết, điều này quả thực khá là khó chịu. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì nửa tháng tiếp xúc này, hắn vô cùng khâm phục Mặc Linh. Cho dù bây giờ hắn rút lui khỏi thư viện Thiên Phủ thì thực ra cũng không tính là hắn chịu thiệt thòi. Gài bẫy thì gài bẫy, Mặc Linh quả thực rất có thành ý. “Sư tỷ quá lời rồi, nếu là việc ta có thể dốc sức thì sẽ chẳng có lý do gì từ chối”. Vẻ mặt Lâm Nhất trở lại bình thường, bĩnh tĩnh nói. Hắn bây giờ vô cùng tò mò, thư viện Thiên Phủ rốt cuộc có việc gì cần nhờ đến hắn. Mà lại phải để Mặc Linh đích thân ra tay truyền dạy, tốn nhiều công sức như vậy “Việc này, tạm thời không vội”. “Không vội?” Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạ lùng, tốn nhiều công sức gài bẫy như vậy, đến cuối cùng lại không vội. Cũng đúng, trước mắt người cần vội hẳn là Lâm Nhất hắn mới đúng.