“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1775

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm!  Lưu quang chói mắt như con rồng kia liều mạng giãy giụa dưới sự bao phủ của chưởng lực này, khi nó giãy giụa đã dần phân tán chân nguyên của Lâm Nhất, tản ra rất nhiều quang hoa màu bạc.  “Không thoát được đâu”.  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, bay về phía trước, năm ngón tay xoè ra nắm lấy.  Khi năm ngón tay khép lại, đuôi lửa lưu quang chói lọi ấy dần thu nhỏ. Đến khi cả năm ngón tay hắn hoàn toàn khép lại thì tất cả quang mang và đuôi lửa đã ngưng tụ trong một viên ngọc giản bảo quang lưu ly.  Cùng lúc đó, vô số thông tin ùa vào đầu hắn.  Xúc Địa Phục Ma Quyền, quyền phổ cấp Địa thượng phẩm, quyền pháp Phật môn do Xúc Địa Phục Ma Ấn diễn hoá thành. Truyền thyết kể rằng trước khi thế tôn thành Phật có hàng trăm triệu yêu ma từ trên trời bay xuống, thế tôn lấy tay chạm đất, vô số yêu ma đều bị yêu diệt. Lấy ấn của cao nhân Phật môn diễn hoá ra Xúc Địa Phục Ma Ấn, lấy tấm lòng đại từ đại bi độ hoá yêu ma vạn vật trên thế gian. Quyền này tu luyện đến đại thành thì sức mạnh của một quyền có thể đẩy lùi hàng triệu yêu ma.  “Không ngờ lại là quyền pháp của Phật môn, chẳng trách vừa nãy lại có đôi chút động lòng…”  Lâm Nhất đột nhiên hiểu ra, lưu quang có thể khiến hắn dừng lại quả thực là có nguyên do của nó.  Long Hổ Quyền mà hắn tu luyện chính là quyền pháp của Phật môn, tuy hắn không thông hiểu Phật lý nhưng có thể dùng kiếm phục ma, sử dụng nó cho mục đích riêng của mình, bước đi trên một con đường khác.  So với nguyên bản, khó có thể nói cái nào mạnh cái nào yếu, nhưng với Lâm Nhất thì khá phù hợp.  Long Hổ Quyền có thể phát huy uy lực kinh người trong tay hắn, sợ rằng Xúc Địa Phục Ma Quyền này sẽ càng thêm cường hãn.  Nếu ngọc giản mà điểm đen kia tượng trưng không hợp với bản tính của hắn thì quyển phổ này có thể sử dụng để thay thế.  Chỉ là không biết sau khi hắn buông tay liệu có thể tiếp tục tìm được nữa không.  Cứ kệ nó đi đã!  Lâm Nhất do dự một chút rồi hạ quyết tâm, buông tay thả viên ngọc giản ra.  Vù!  Vừa buông tay, ngọc giản đã phóng ra quang mang mạnh mẽ, kéo theo đuôi lửa to lớn mà chói mắt, vụt đi trước mắt hắn.  Nhìn nó thế này, muốn tìm lại lần nữa là điều rất khó.  “Chạy nhanh thật, cũng nóng tính lắm”.  Lâm Nhất sờ mũi, cười khổ một tiếng.  Nhưng nếu đã buông tay thì cứ để nó đi. Trong không gian kỳ dị lưu quang lóng lánh này, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước, càng đi sâu lưu quang vụt qua trước mắt hắn càng rực rỡ.  Có một vài viên ngọc giản có ánh sáng còn chói lọi hơn Xúc Địa Phục Ma Quyền khi nãy, nhưng chỉ liếc mắt vài lần chứ Lâm Nhất không nhìn lâu, hắn vẫn một lòng muốn tìm điểm sáng màu đen thần bí kia.  Nhưng đuổi theo như vậy chớp mắt đã nửa canh giờ trôi qua.  Vị trí của điểm đen xa hơn Lâm Nhất tưởng tượng rất nhiều, gần như là ở điểm tận cùng. Không biết đến lúc nào xung quanh Lâm Nhất dần trở nên tối đi, không gian tối tăm thi thoảng mới có lưu quang vụt qua.  Quay đầu lại thì ngân hà màu vàng rực rỡ chói mắt ấy đã ngày càng cách xa hắn.  “Kỳ lạ…”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm!  Lưu quang chói mắt như con rồng kia liều mạng giãy giụa dưới sự bao phủ của chưởng lực này, khi nó giãy giụa đã dần phân tán chân nguyên của Lâm Nhất, tản ra rất nhiều quang hoa màu bạc.  “Không thoát được đâu”.  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, bay về phía trước, năm ngón tay xoè ra nắm lấy.  Khi năm ngón tay khép lại, đuôi lửa lưu quang chói lọi ấy dần thu nhỏ. Đến khi cả năm ngón tay hắn hoàn toàn khép lại thì tất cả quang mang và đuôi lửa đã ngưng tụ trong một viên ngọc giản bảo quang lưu ly.  Cùng lúc đó, vô số thông tin ùa vào đầu hắn.  Xúc Địa Phục Ma Quyền, quyền phổ cấp Địa thượng phẩm, quyền pháp Phật môn do Xúc Địa Phục Ma Ấn diễn hoá thành. Truyền thyết kể rằng trước khi thế tôn thành Phật có hàng trăm triệu yêu ma từ trên trời bay xuống, thế tôn lấy tay chạm đất, vô số yêu ma đều bị yêu diệt. Lấy ấn của cao nhân Phật môn diễn hoá ra Xúc Địa Phục Ma Ấn, lấy tấm lòng đại từ đại bi độ hoá yêu ma vạn vật trên thế gian. Quyền này tu luyện đến đại thành thì sức mạnh của một quyền có thể đẩy lùi hàng triệu yêu ma.  “Không ngờ lại là quyền pháp của Phật môn, chẳng trách vừa nãy lại có đôi chút động lòng…”  Lâm Nhất đột nhiên hiểu ra, lưu quang có thể khiến hắn dừng lại quả thực là có nguyên do của nó.  Long Hổ Quyền mà hắn tu luyện chính là quyền pháp của Phật môn, tuy hắn không thông hiểu Phật lý nhưng có thể dùng kiếm phục ma, sử dụng nó cho mục đích riêng của mình, bước đi trên một con đường khác.  So với nguyên bản, khó có thể nói cái nào mạnh cái nào yếu, nhưng với Lâm Nhất thì khá phù hợp.  Long Hổ Quyền có thể phát huy uy lực kinh người trong tay hắn, sợ rằng Xúc Địa Phục Ma Quyền này sẽ càng thêm cường hãn.  Nếu ngọc giản mà điểm đen kia tượng trưng không hợp với bản tính của hắn thì quyển phổ này có thể sử dụng để thay thế.  Chỉ là không biết sau khi hắn buông tay liệu có thể tiếp tục tìm được nữa không.  Cứ kệ nó đi đã!  Lâm Nhất do dự một chút rồi hạ quyết tâm, buông tay thả viên ngọc giản ra.  Vù!  Vừa buông tay, ngọc giản đã phóng ra quang mang mạnh mẽ, kéo theo đuôi lửa to lớn mà chói mắt, vụt đi trước mắt hắn.  Nhìn nó thế này, muốn tìm lại lần nữa là điều rất khó.  “Chạy nhanh thật, cũng nóng tính lắm”.  Lâm Nhất sờ mũi, cười khổ một tiếng.  Nhưng nếu đã buông tay thì cứ để nó đi. Trong không gian kỳ dị lưu quang lóng lánh này, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước, càng đi sâu lưu quang vụt qua trước mắt hắn càng rực rỡ.  Có một vài viên ngọc giản có ánh sáng còn chói lọi hơn Xúc Địa Phục Ma Quyền khi nãy, nhưng chỉ liếc mắt vài lần chứ Lâm Nhất không nhìn lâu, hắn vẫn một lòng muốn tìm điểm sáng màu đen thần bí kia.  Nhưng đuổi theo như vậy chớp mắt đã nửa canh giờ trôi qua.  Vị trí của điểm đen xa hơn Lâm Nhất tưởng tượng rất nhiều, gần như là ở điểm tận cùng. Không biết đến lúc nào xung quanh Lâm Nhất dần trở nên tối đi, không gian tối tăm thi thoảng mới có lưu quang vụt qua.  Quay đầu lại thì ngân hà màu vàng rực rỡ chói mắt ấy đã ngày càng cách xa hắn.  “Kỳ lạ…”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm!  Lưu quang chói mắt như con rồng kia liều mạng giãy giụa dưới sự bao phủ của chưởng lực này, khi nó giãy giụa đã dần phân tán chân nguyên của Lâm Nhất, tản ra rất nhiều quang hoa màu bạc.  “Không thoát được đâu”.  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, bay về phía trước, năm ngón tay xoè ra nắm lấy.  Khi năm ngón tay khép lại, đuôi lửa lưu quang chói lọi ấy dần thu nhỏ. Đến khi cả năm ngón tay hắn hoàn toàn khép lại thì tất cả quang mang và đuôi lửa đã ngưng tụ trong một viên ngọc giản bảo quang lưu ly.  Cùng lúc đó, vô số thông tin ùa vào đầu hắn.  Xúc Địa Phục Ma Quyền, quyền phổ cấp Địa thượng phẩm, quyền pháp Phật môn do Xúc Địa Phục Ma Ấn diễn hoá thành. Truyền thyết kể rằng trước khi thế tôn thành Phật có hàng trăm triệu yêu ma từ trên trời bay xuống, thế tôn lấy tay chạm đất, vô số yêu ma đều bị yêu diệt. Lấy ấn của cao nhân Phật môn diễn hoá ra Xúc Địa Phục Ma Ấn, lấy tấm lòng đại từ đại bi độ hoá yêu ma vạn vật trên thế gian. Quyền này tu luyện đến đại thành thì sức mạnh của một quyền có thể đẩy lùi hàng triệu yêu ma.  “Không ngờ lại là quyền pháp của Phật môn, chẳng trách vừa nãy lại có đôi chút động lòng…”  Lâm Nhất đột nhiên hiểu ra, lưu quang có thể khiến hắn dừng lại quả thực là có nguyên do của nó.  Long Hổ Quyền mà hắn tu luyện chính là quyền pháp của Phật môn, tuy hắn không thông hiểu Phật lý nhưng có thể dùng kiếm phục ma, sử dụng nó cho mục đích riêng của mình, bước đi trên một con đường khác.  So với nguyên bản, khó có thể nói cái nào mạnh cái nào yếu, nhưng với Lâm Nhất thì khá phù hợp.  Long Hổ Quyền có thể phát huy uy lực kinh người trong tay hắn, sợ rằng Xúc Địa Phục Ma Quyền này sẽ càng thêm cường hãn.  Nếu ngọc giản mà điểm đen kia tượng trưng không hợp với bản tính của hắn thì quyển phổ này có thể sử dụng để thay thế.  Chỉ là không biết sau khi hắn buông tay liệu có thể tiếp tục tìm được nữa không.  Cứ kệ nó đi đã!  Lâm Nhất do dự một chút rồi hạ quyết tâm, buông tay thả viên ngọc giản ra.  Vù!  Vừa buông tay, ngọc giản đã phóng ra quang mang mạnh mẽ, kéo theo đuôi lửa to lớn mà chói mắt, vụt đi trước mắt hắn.  Nhìn nó thế này, muốn tìm lại lần nữa là điều rất khó.  “Chạy nhanh thật, cũng nóng tính lắm”.  Lâm Nhất sờ mũi, cười khổ một tiếng.  Nhưng nếu đã buông tay thì cứ để nó đi. Trong không gian kỳ dị lưu quang lóng lánh này, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước, càng đi sâu lưu quang vụt qua trước mắt hắn càng rực rỡ.  Có một vài viên ngọc giản có ánh sáng còn chói lọi hơn Xúc Địa Phục Ma Quyền khi nãy, nhưng chỉ liếc mắt vài lần chứ Lâm Nhất không nhìn lâu, hắn vẫn một lòng muốn tìm điểm sáng màu đen thần bí kia.  Nhưng đuổi theo như vậy chớp mắt đã nửa canh giờ trôi qua.  Vị trí của điểm đen xa hơn Lâm Nhất tưởng tượng rất nhiều, gần như là ở điểm tận cùng. Không biết đến lúc nào xung quanh Lâm Nhất dần trở nên tối đi, không gian tối tăm thi thoảng mới có lưu quang vụt qua.  Quay đầu lại thì ngân hà màu vàng rực rỡ chói mắt ấy đã ngày càng cách xa hắn.  “Kỳ lạ…”

Chương 1775