“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1777

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến khi chân nguyên cạn kiệt, không lùi cũng phải lùi.  Khi đó sợ rằng hắn sẽ trắng tay, không thu hoạch được gì và rời khỏi điện Tàng Thư.  Lâm Nhất không cam lòng cứ thế lãng phí cơ hội một cách vô ích, hắn cắn răng, không tin mình không thể phá được nó.  Bùm!  Nửa khắc sau, khi mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán Lâm Nhất thì vòng xoáy màu đen chợt mở ra.  Trong không gian xuất hiện một viên ngọc giản màu tím chớp loé tia điện, tử mang loé lên chiếu sáng cả không gian.  “Thành công!”  Lâm Nhất cười vui vẻ, bay về phía trước nắm chắc ngọc giản trong tay, trong đầu chợt hiện lên rất nhiều thông tin.  Tử Điện Ma Long Quyền, quyền pháp cấp Địa siêu phẩm, hội tụ sấm sét màu tím, quyền mang có thể xé toạc thiên địa, luyện đến đại thành quyền ra như sấm chớp, di chuyển như ma long, cơn giận của rồng, một tiếng gầm thét xa cả nghìn dặm.  “Quyền pháp cấp Địa siêu phẩm!”  Lâm Nhất khẽ giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, đây chính là quyền pháp mà hắn ao ước. Vừa dũng mãnh vừa bá đạo, thanh uy kinh người, luyện đến đại thành có thể tản ra uy áp phát ra từ Tử Điện Ma Long, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực.  So với Long Hổ Quyền, quyền pháp này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.  Không thuộc cùng một đẳng cấp.  Ù! Ù! Ù!  Ngọc giản màu tím trong tay rung lên, Lâm Nhất không ngạc nhiên, nếu hắn tiếp tục cầm thì sẽ kích hoạt cấm chế của ngọc giản.  Phá vỡ cấm chế sẽ lấy được ngọc giản này, không thể phá vỡ thì nó sẽ nổ tung.  Vất vả bao nhiêu lâu, khó khăn lắm mới tìm được quyền pháp hợp ý mình, sao hắn có thể từ bỏ.  Bùm!  Cuối cùng, khi ngọc giản trong tay rung lắc đến cực điểm thì biến mất, cảnh tượng trước mắt hắn cũng thay đổi. Ở cuối tầm mắt dần xuất hiện một con Tử Điện Ma Long, nó đang lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng được.  Không lâu sau, con thú khổng lồ này đã choán hết tầm mắt Lâm Nhất, tấn công với một đà đáng sợ.  “Được lắm!”  Trên mặt Lâm Nhất hiện lên ý cười, lúc này hắn mới trấn áp ngọc giản, hắn vẫn luôn không rút kiếm là để chờ giờ phút này.  Lập tức, chân nguyên tiêu hao rất nhiều.  Nếu đã quyết định rút kiếm thì tốc chiến tốc thắng, một đòn chí mạng.  Hắn giơ tay, kiếm Táng Hoa xuất hiện, nhìn hư ảnh Tử Điện Ma Long đang nhào tới, lưỡi kiếm sắc bén vọt ra khỏi vỏ.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điệm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến khi chân nguyên cạn kiệt, không lùi cũng phải lùi.  Khi đó sợ rằng hắn sẽ trắng tay, không thu hoạch được gì và rời khỏi điện Tàng Thư.  Lâm Nhất không cam lòng cứ thế lãng phí cơ hội một cách vô ích, hắn cắn răng, không tin mình không thể phá được nó.  Bùm!  Nửa khắc sau, khi mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán Lâm Nhất thì vòng xoáy màu đen chợt mở ra.  Trong không gian xuất hiện một viên ngọc giản màu tím chớp loé tia điện, tử mang loé lên chiếu sáng cả không gian.  “Thành công!”  Lâm Nhất cười vui vẻ, bay về phía trước nắm chắc ngọc giản trong tay, trong đầu chợt hiện lên rất nhiều thông tin.  Tử Điện Ma Long Quyền, quyền pháp cấp Địa siêu phẩm, hội tụ sấm sét màu tím, quyền mang có thể xé toạc thiên địa, luyện đến đại thành quyền ra như sấm chớp, di chuyển như ma long, cơn giận của rồng, một tiếng gầm thét xa cả nghìn dặm.  “Quyền pháp cấp Địa siêu phẩm!”  Lâm Nhất khẽ giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, đây chính là quyền pháp mà hắn ao ước. Vừa dũng mãnh vừa bá đạo, thanh uy kinh người, luyện đến đại thành có thể tản ra uy áp phát ra từ Tử Điện Ma Long, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực.  So với Long Hổ Quyền, quyền pháp này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.  Không thuộc cùng một đẳng cấp.  Ù! Ù! Ù!  Ngọc giản màu tím trong tay rung lên, Lâm Nhất không ngạc nhiên, nếu hắn tiếp tục cầm thì sẽ kích hoạt cấm chế của ngọc giản.  Phá vỡ cấm chế sẽ lấy được ngọc giản này, không thể phá vỡ thì nó sẽ nổ tung.  Vất vả bao nhiêu lâu, khó khăn lắm mới tìm được quyền pháp hợp ý mình, sao hắn có thể từ bỏ.  Bùm!  Cuối cùng, khi ngọc giản trong tay rung lắc đến cực điểm thì biến mất, cảnh tượng trước mắt hắn cũng thay đổi. Ở cuối tầm mắt dần xuất hiện một con Tử Điện Ma Long, nó đang lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng được.  Không lâu sau, con thú khổng lồ này đã choán hết tầm mắt Lâm Nhất, tấn công với một đà đáng sợ.  “Được lắm!”  Trên mặt Lâm Nhất hiện lên ý cười, lúc này hắn mới trấn áp ngọc giản, hắn vẫn luôn không rút kiếm là để chờ giờ phút này.  Lập tức, chân nguyên tiêu hao rất nhiều.  Nếu đã quyết định rút kiếm thì tốc chiến tốc thắng, một đòn chí mạng.  Hắn giơ tay, kiếm Táng Hoa xuất hiện, nhìn hư ảnh Tử Điện Ma Long đang nhào tới, lưỡi kiếm sắc bén vọt ra khỏi vỏ.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điệm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến khi chân nguyên cạn kiệt, không lùi cũng phải lùi.  Khi đó sợ rằng hắn sẽ trắng tay, không thu hoạch được gì và rời khỏi điện Tàng Thư.  Lâm Nhất không cam lòng cứ thế lãng phí cơ hội một cách vô ích, hắn cắn răng, không tin mình không thể phá được nó.  Bùm!  Nửa khắc sau, khi mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán Lâm Nhất thì vòng xoáy màu đen chợt mở ra.  Trong không gian xuất hiện một viên ngọc giản màu tím chớp loé tia điện, tử mang loé lên chiếu sáng cả không gian.  “Thành công!”  Lâm Nhất cười vui vẻ, bay về phía trước nắm chắc ngọc giản trong tay, trong đầu chợt hiện lên rất nhiều thông tin.  Tử Điện Ma Long Quyền, quyền pháp cấp Địa siêu phẩm, hội tụ sấm sét màu tím, quyền mang có thể xé toạc thiên địa, luyện đến đại thành quyền ra như sấm chớp, di chuyển như ma long, cơn giận của rồng, một tiếng gầm thét xa cả nghìn dặm.  “Quyền pháp cấp Địa siêu phẩm!”  Lâm Nhất khẽ giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, đây chính là quyền pháp mà hắn ao ước. Vừa dũng mãnh vừa bá đạo, thanh uy kinh người, luyện đến đại thành có thể tản ra uy áp phát ra từ Tử Điện Ma Long, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực.  So với Long Hổ Quyền, quyền pháp này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.  Không thuộc cùng một đẳng cấp.  Ù! Ù! Ù!  Ngọc giản màu tím trong tay rung lên, Lâm Nhất không ngạc nhiên, nếu hắn tiếp tục cầm thì sẽ kích hoạt cấm chế của ngọc giản.  Phá vỡ cấm chế sẽ lấy được ngọc giản này, không thể phá vỡ thì nó sẽ nổ tung.  Vất vả bao nhiêu lâu, khó khăn lắm mới tìm được quyền pháp hợp ý mình, sao hắn có thể từ bỏ.  Bùm!  Cuối cùng, khi ngọc giản trong tay rung lắc đến cực điểm thì biến mất, cảnh tượng trước mắt hắn cũng thay đổi. Ở cuối tầm mắt dần xuất hiện một con Tử Điện Ma Long, nó đang lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng được.  Không lâu sau, con thú khổng lồ này đã choán hết tầm mắt Lâm Nhất, tấn công với một đà đáng sợ.  “Được lắm!”  Trên mặt Lâm Nhất hiện lên ý cười, lúc này hắn mới trấn áp ngọc giản, hắn vẫn luôn không rút kiếm là để chờ giờ phút này.  Lập tức, chân nguyên tiêu hao rất nhiều.  Nếu đã quyết định rút kiếm thì tốc chiến tốc thắng, một đòn chí mạng.  Hắn giơ tay, kiếm Táng Hoa xuất hiện, nhìn hư ảnh Tử Điện Ma Long đang nhào tới, lưỡi kiếm sắc bén vọt ra khỏi vỏ.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điệm!  

Chương 1777