“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1779
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đặt mọi áp lực lên Liễu Vân Yên, tổn thương từ cái danh tội nhân với một đứa trẻ là điều không thể nói thành lời. Đột nhiên, trong đại điện xuất hiện Linh văn dao động, như những gợn sóng trên không trung. Hai người đang nghi hoặc thì điện Tàng Thư hơi rung lên, Du trưởng lão nhíu mày, duỗi tay ra. Gợn sóng như sóng nước, quang mang như ẩn như hiện, một bóng người màu xanh xuất hiện. Trong màn nước, không giản quỷ dị ấy có huyết quang lan tràn, vô cùng kinh hãi. Nhìn bóng dáng trong màn nước, tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Du trưởng lão, ông ta cười khổ: “Tiểu tử này thật sự đã cho ta một bất ngờ”. “Du trưởng lão, có chuyện gì thế?” Mặc Linh đứng dậy hỏi. Vẻ mặt Du trưởng lão nghiêm nghị, ông ta trầm giọng bảo: “Có vẻ hắn đã phạm phải một công pháp cấm kỵ nào đó, bây giờ hắn đang không biết phải làm thế nào”. Công pháp cấm kỵ? Vẻ mặt Mặc Linh hơi thay đổi, trong điện Tàng Thư có rất nhiều công pháp cấm kỵ bị phong ấn, hầu hết đều có lai lịch phi thường, nhưng cũng có một số thiếu sót. Nàng ta nhìn bóng dáng trong màn nước, nghi hoặc hỏi: “Chắc là hắn không phá giải được phong ấn cấm kỵ đó đâu?” Du trưởng lão cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Đúng là không thể phá vỡ, nhưng nếu ngọc giản tự nhảy ra cũng không phải điều hắn có thể điều khiển. Sợ là Thất Sát Quyền này đã quyết tâm đi theo hắn rồi, không biết hắn có thể phá vỡ cấm chế mà mang nó ra không”. Mặc Linh chợt giật mình, khẽ nhíu mày. Nàng ta cũng đã nghe nói về Thất Sát Quyền, là thứ mà tổ tiên có được từ mấy trăm nắm trước trong một di tích thượng cổ kỳ lạ, vốn là võ kỹ Phật môn nhưng lại rất tàn độc, dũng mãnh mà bá đạo, đầy sát khí. Nhưng từ khi được diễn hoá ra đến nay chưa có ai tu luyện thành công, ngược lại rất nhiều người đã tẩu hoả nhập ma. Lâu dần, quyền pháp này trở thành cấm kỵ và bị phong ấn. Nhưng bây giờ vì Lâm Nhất mà nó lại xuất hiện. “Trên người tiểu tử này chắc chắn có khí chất gì đó khiến Thất Sát Quyền lay động, ha ha, bây giờ ta rất muốn thấy hắn mang được Thất Sát Quyền này ra”. Du trưởng lão vuốt râu chờ mong. Mặc Linh im lặng không nói, cấm chế của công pháp cấm kỵ này hẳn là rất đáng sợ, không dễ phá giải. Khi tiếng ong ong trong đầu ngừng lại, Lâm Nhất mở mắt ra, tầm nhìn rõ ràng trở lại. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Thế này là thế nào? Rõ ràng hắn đã phá giải được cấm chế của Tử Điện Ma Long Quyền, nhưng còn chưa kịp cầm lấy nó thì trong đầu đột nhiên có tiếng nổ tung. Khi nhìn miếng ngọc giản màu đỏ kia, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua một tia sáng, hắn dần dần nhớ lại. Thất Sát Quyền! Hắn nhớ ra rồi, miếng ngọc giản màu đỏ này đã đập vỡ ngọc giản Tử Điện Ma Long Quyền. Lâm Nhất nhìn chằm chằm miếng ngọc giản này, nhất thời không dám hành động hấp tấp, hắn có thể cảm nhận được ngọc giản này đáng sợ hơn ngọc giản màu tím lúc nãy rất nhiều. Giết! Giết! Giết! Giết!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đặt mọi áp lực lên Liễu Vân Yên, tổn thương từ cái danh tội nhân với một đứa trẻ là điều không thể nói thành lời. Đột nhiên, trong đại điện xuất hiện Linh văn dao động, như những gợn sóng trên không trung. Hai người đang nghi hoặc thì điện Tàng Thư hơi rung lên, Du trưởng lão nhíu mày, duỗi tay ra. Gợn sóng như sóng nước, quang mang như ẩn như hiện, một bóng người màu xanh xuất hiện. Trong màn nước, không giản quỷ dị ấy có huyết quang lan tràn, vô cùng kinh hãi. Nhìn bóng dáng trong màn nước, tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Du trưởng lão, ông ta cười khổ: “Tiểu tử này thật sự đã cho ta một bất ngờ”. “Du trưởng lão, có chuyện gì thế?” Mặc Linh đứng dậy hỏi. Vẻ mặt Du trưởng lão nghiêm nghị, ông ta trầm giọng bảo: “Có vẻ hắn đã phạm phải một công pháp cấm kỵ nào đó, bây giờ hắn đang không biết phải làm thế nào”. Công pháp cấm kỵ? Vẻ mặt Mặc Linh hơi thay đổi, trong điện Tàng Thư có rất nhiều công pháp cấm kỵ bị phong ấn, hầu hết đều có lai lịch phi thường, nhưng cũng có một số thiếu sót. Nàng ta nhìn bóng dáng trong màn nước, nghi hoặc hỏi: “Chắc là hắn không phá giải được phong ấn cấm kỵ đó đâu?” Du trưởng lão cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Đúng là không thể phá vỡ, nhưng nếu ngọc giản tự nhảy ra cũng không phải điều hắn có thể điều khiển. Sợ là Thất Sát Quyền này đã quyết tâm đi theo hắn rồi, không biết hắn có thể phá vỡ cấm chế mà mang nó ra không”. Mặc Linh chợt giật mình, khẽ nhíu mày. Nàng ta cũng đã nghe nói về Thất Sát Quyền, là thứ mà tổ tiên có được từ mấy trăm nắm trước trong một di tích thượng cổ kỳ lạ, vốn là võ kỹ Phật môn nhưng lại rất tàn độc, dũng mãnh mà bá đạo, đầy sát khí. Nhưng từ khi được diễn hoá ra đến nay chưa có ai tu luyện thành công, ngược lại rất nhiều người đã tẩu hoả nhập ma. Lâu dần, quyền pháp này trở thành cấm kỵ và bị phong ấn. Nhưng bây giờ vì Lâm Nhất mà nó lại xuất hiện. “Trên người tiểu tử này chắc chắn có khí chất gì đó khiến Thất Sát Quyền lay động, ha ha, bây giờ ta rất muốn thấy hắn mang được Thất Sát Quyền này ra”. Du trưởng lão vuốt râu chờ mong. Mặc Linh im lặng không nói, cấm chế của công pháp cấm kỵ này hẳn là rất đáng sợ, không dễ phá giải. Khi tiếng ong ong trong đầu ngừng lại, Lâm Nhất mở mắt ra, tầm nhìn rõ ràng trở lại. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Thế này là thế nào? Rõ ràng hắn đã phá giải được cấm chế của Tử Điện Ma Long Quyền, nhưng còn chưa kịp cầm lấy nó thì trong đầu đột nhiên có tiếng nổ tung. Khi nhìn miếng ngọc giản màu đỏ kia, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua một tia sáng, hắn dần dần nhớ lại. Thất Sát Quyền! Hắn nhớ ra rồi, miếng ngọc giản màu đỏ này đã đập vỡ ngọc giản Tử Điện Ma Long Quyền. Lâm Nhất nhìn chằm chằm miếng ngọc giản này, nhất thời không dám hành động hấp tấp, hắn có thể cảm nhận được ngọc giản này đáng sợ hơn ngọc giản màu tím lúc nãy rất nhiều. Giết! Giết! Giết! Giết!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đặt mọi áp lực lên Liễu Vân Yên, tổn thương từ cái danh tội nhân với một đứa trẻ là điều không thể nói thành lời. Đột nhiên, trong đại điện xuất hiện Linh văn dao động, như những gợn sóng trên không trung. Hai người đang nghi hoặc thì điện Tàng Thư hơi rung lên, Du trưởng lão nhíu mày, duỗi tay ra. Gợn sóng như sóng nước, quang mang như ẩn như hiện, một bóng người màu xanh xuất hiện. Trong màn nước, không giản quỷ dị ấy có huyết quang lan tràn, vô cùng kinh hãi. Nhìn bóng dáng trong màn nước, tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Du trưởng lão, ông ta cười khổ: “Tiểu tử này thật sự đã cho ta một bất ngờ”. “Du trưởng lão, có chuyện gì thế?” Mặc Linh đứng dậy hỏi. Vẻ mặt Du trưởng lão nghiêm nghị, ông ta trầm giọng bảo: “Có vẻ hắn đã phạm phải một công pháp cấm kỵ nào đó, bây giờ hắn đang không biết phải làm thế nào”. Công pháp cấm kỵ? Vẻ mặt Mặc Linh hơi thay đổi, trong điện Tàng Thư có rất nhiều công pháp cấm kỵ bị phong ấn, hầu hết đều có lai lịch phi thường, nhưng cũng có một số thiếu sót. Nàng ta nhìn bóng dáng trong màn nước, nghi hoặc hỏi: “Chắc là hắn không phá giải được phong ấn cấm kỵ đó đâu?” Du trưởng lão cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Đúng là không thể phá vỡ, nhưng nếu ngọc giản tự nhảy ra cũng không phải điều hắn có thể điều khiển. Sợ là Thất Sát Quyền này đã quyết tâm đi theo hắn rồi, không biết hắn có thể phá vỡ cấm chế mà mang nó ra không”. Mặc Linh chợt giật mình, khẽ nhíu mày. Nàng ta cũng đã nghe nói về Thất Sát Quyền, là thứ mà tổ tiên có được từ mấy trăm nắm trước trong một di tích thượng cổ kỳ lạ, vốn là võ kỹ Phật môn nhưng lại rất tàn độc, dũng mãnh mà bá đạo, đầy sát khí. Nhưng từ khi được diễn hoá ra đến nay chưa có ai tu luyện thành công, ngược lại rất nhiều người đã tẩu hoả nhập ma. Lâu dần, quyền pháp này trở thành cấm kỵ và bị phong ấn. Nhưng bây giờ vì Lâm Nhất mà nó lại xuất hiện. “Trên người tiểu tử này chắc chắn có khí chất gì đó khiến Thất Sát Quyền lay động, ha ha, bây giờ ta rất muốn thấy hắn mang được Thất Sát Quyền này ra”. Du trưởng lão vuốt râu chờ mong. Mặc Linh im lặng không nói, cấm chế của công pháp cấm kỵ này hẳn là rất đáng sợ, không dễ phá giải. Khi tiếng ong ong trong đầu ngừng lại, Lâm Nhất mở mắt ra, tầm nhìn rõ ràng trở lại. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Thế này là thế nào? Rõ ràng hắn đã phá giải được cấm chế của Tử Điện Ma Long Quyền, nhưng còn chưa kịp cầm lấy nó thì trong đầu đột nhiên có tiếng nổ tung. Khi nhìn miếng ngọc giản màu đỏ kia, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua một tia sáng, hắn dần dần nhớ lại. Thất Sát Quyền! Hắn nhớ ra rồi, miếng ngọc giản màu đỏ này đã đập vỡ ngọc giản Tử Điện Ma Long Quyền. Lâm Nhất nhìn chằm chằm miếng ngọc giản này, nhất thời không dám hành động hấp tấp, hắn có thể cảm nhận được ngọc giản này đáng sợ hơn ngọc giản màu tím lúc nãy rất nhiều. Giết! Giết! Giết! Giết!